Có khoảnh khắc, cả người Lương Tư Triết ngây ra.
Đoạn ghi âm Chương Minh Hàm gửi đến, Tào Diệp nói cậu tận mắt nhìn thấy Tào Tu Viễn và Trịnh Dần lên giường, còn có câu nói “Giống như hai con chó kia”, câu nói đó không ngừng lặp lại bên tai anh, từng câu từng chữ đều giống như cuốn theo mưa đá, đổ ập xuống anh.
Có lẽ trong sảnh tiệc thúc giục lần nữa, Lâm Huyễn thấy Tào Diệp đã đi, thử thăm dò đến gần anh: “Tư Triết, mọi người đều đang đợi cậu qua chụp ảnh, cậu xem có muốn…”
Lương Tư Triết hoàn hồn lại như vừa tỉnh giấc chiêm bao, không quan tâm nói chuyện với Lâm Huyễn mà tiến lên một bước giơ tay bấm nút thang máy, thang máy nhanh chóng đi lên, cửa vừa mở ra anh sải bước đi vào trong.
Mấy chục giây thang máy đi xuống Lương Tư Triết cảm thấy trong đầu rất hỗn loạn, anh không biết mình đuổi theo Tào Diệp muốn nói gì, Tào Diệp bảo anh đừng nhận phim của Tào Tu Viễn, nhưng anh thật sự có thể không nhận sao?
Anh chỉ cảm thấy mình nhất định phải đuổi theo Tào Diệp, kéo cậu quay lại, anh có trực giác không giải thích được, nếu như anh không kéo Tào Diệp, sau này anh sẽ thực sự không tìm thấy Tào Diệp nữa.
Ra khỏi thang máy, Lương Tư Triết nhanh chân chạy theo ra ngoài.
Sảnh tầng một có người nhận ra anh, kinh ngạc gọi một tiếng “Lương Tư Triết”, ngay sau đó người ở đại sảnh đều nhìn về phía anh.
Nhưng Lương Tư Triết chạy rất nhanh, trước khi mọi người cùng nhau tiến lên tìm anh muốn chụp ảnh và ký tên, anh đã chạy ra khỏi đại sảnh khách sạn.
Đứng bên lề đường, Lương Tư Triết thở hổn hển, có phần mờ mịt đối mặt với ngã ba đường trước mặt.
Trên đường cái rộng lớn, mấy dòng xe cộ rất dài dừng sau vạch đi bộ qua đường chờ đèn đỏ, người đi đường bước chân vội vàng băng qua đường, nhưng phóng tầm mắt nhìn tới, trong đám người không hề có bóng dáng của Tào Diệp.
Nên đuổi theo hướng nào? Tào Diệp rốt cuộc đi về bên trái bên phải hay là đi về phía trước?
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, chiếc xe lao vụt qua nhanh như tên bắn, người đi trên đường không thấy bóng dáng, chỉ có đèn xe để lại từng dư ảnh trên võng mạc.
Điện thoại cầm trong tay bắt đầu rung lên, chắc là trợ lý hoặc người đại diện gọi điện tới giục anh về, nhưng Lương Tư Triết không nghe máy.
Anh cầm điện thoại lên gọi điện cho Tào Diệp, giọng nói lạnh như băng nhắc nhở anh đối phương đã tắt điện thoại.
Lúc này có mấy người phía sau đuổi theo ra từ đại sảnh khách sạn: “Lương Tư Triết, là cậu thật à! Có thể ký tên cho tôi không?”
Ngày càng có nhiều người qua đường nhận ra anh, đều dừng bước lại quay người nhìn anh.
Lương Tư Triết không có tâm trạng đối phó mọi thứ, thế giới trước mắt giống như bị nhét đầy xe cộ, đám người, tiếng còi ô tô, tiếng ồn ào quanh mình.
Nhưng lồng ngực anh lại trống rỗng, giống như đột nhiên bị đào đi một bộ phận rất quan trọng, đến mức giờ đây anh có cảm giác mờ mịt mất trọng lượng.
Anh không có biểu cảm gì xuyên qua đám người, có người cố gắng lại gần tìm anh xin ký tên, còn người nói với anh sinh nhật vui vẻ, đủ loại âm thanh lẫn vào nhau, tràn vào trong tai anh từ bốn phương tám hướng.
Có giây phút, anh chỉ có thể nhìn thấy bờ môi họ liên tục khép mở, lại không nghe được họ đang nói gì.
Lương Tư Triết hơi cúi đầu bước nhanh len qua đám người, đi qua đại sảnh khách sạn, đi đến thang máy nhân viên.
Vào trong thang máy, thế giới bỗng như yên tĩnh lại, nhưng cảm giác mất trọng lượng kia vẫn chưa biến mất, đến mức anh phải dựa lưng vào tường thang máy mới có thể để cho mình đứng vững.
Cửa thang máy mở ra, trợ lý đứng ở bên ngoài, vừa nhìn thấy anh lập tức như trút được gánh nặng: “Cậu về rồi, tôi đang định xuống tìm đây!”
Lương Tư Triết không nhìn hắn ta, cũng không nói chuyện, tự mình đi đến sảnh tiệc.
Đi vài bước, trợ lý sau lưng đụng vào cánh tay anh: “Tư Triết.”
Lương Tư Triết quay đầu liếc hắn ta một cái, nhìn thấy hắn đưa khăn giấy tới.
“Trên trán cậu đổ mồ hôi, lát nữa sẽ chụp ảnh.”
“Cảm ơn.” Lương Tư Triết nhận lấy, rút một tờ khăn giấy ra, trên trán quả thực đổ rất nhiều mồ hôi, có lẽ vì vừa rồi chạy gấp quá, nhưng kỳ lạ là anh cũng không cảm thấy nóng, ngược lại thấy hơi lạnh.
Đẩy cửa đi vào, người trong phòng tiệc đều đang chờ anh, thấy anh đi vào, mấy người ồn ào muốn phạt rượu anh.
Lương Tư Triết ai đến cũng không từ chối, uống hết rượu đưa tới.
Bên tai không ngừng có người nói chuyện, nhưng dường như thính giác của anh có vấn đề, không nghe rõ được gì cả.
“Tư Triết.” Có người gọi tên anh, “Sếp Từ hỏi cậu đấy.”
“Hả?” Lương Tư Triết đặt chén rượu xuống, nhìn về phía người nói chuyện kia, đó là một quản lý nữ cao cấp của công ty quản lý anh.
“Sếp Từ hỏi cậu muốn quà sinh nhật gì,” Người kia cười nói, “Bảo cậu cứ việc nói, cậu phải đòi quà to lên, đừng mềm lòng.”
Sếp Từ là sếp tổng của phòng tiệc này, lúc này đang cười ha ha nhìn anh.
Lương Tư Triết cụp mi xuống, nhìn chằm chằm một chỗ nào đó hồi lâu, khiến người ta không phân biệt được anh đang suy nghĩ, hay là thất thần tạm thời quên đi hết thảy.
Quản lý nữ lại gọi anh một tiếng, cười hỏi: “Vẫn chưa nghĩ ra à?”
Lương Tư Triết ngước mắt: “Tôi muốn giám sát khách sạn tối nay.”
“Gì cơ?” Quản lý nữ sửng sốt một lát, tiếp theo lại cười, “Hello? Đêm nay chúng tôi mời thợ quay phim tiệc tốt nhất, Tư Triết cậu nói vậy anh Lâm sẽ đau lòng.”
Lương Tư Triết không để ý tới lời nói của cô, anh nhìn sếp Từ kia, cũng chẳng quan tâm y có thể đồng ý hay không, tự mình nói tiếp: “Không chỉ trong sảnh, còn có hành lang, thang máy, sảnh tầng một, cửa sảnh, tôi lấy hết, cũng chỉ muốn cái này, có thể chứ?”
Sếp Từ kia vẫn cười, có phần thích thú nhìn anh: “Có thể thì có thể, nhưng cậu muốn cái này làm gì?”
“Tôi có chỗ cần dùng của tôi.” Lương Tư Triết cụp mắt xuống nói, không trả lời chính diện vấn đề này.
Không ai có thể từ chối Lương Tư Triết, huống chi hôm nay là sinh nhật của anh.
Sếp tổng của khách sạn nhanh chóng gọi quản lý đại sảnh đến, dẫn Lương Tư Triết đến phòng quan sát, truy xuất giám sát mười phút trước.
Lương Tư Triết ngẩng đầu nhìn hình ảnh theo dõi trên màn hình, bên trong thang máy chật chội, đầu tiên Tào Diệp dựa lưng vào tường thang máy đứng một lát, sau đó cậu như là không đứng nổi nữa, dựa vào tường thang máy chậm rãi ngồi xổm xuống, cúi đầu vùi mặt vào trong đầu gối.
Thiếu niên co ro trong góc thang máy, ngón tay vô lực rũ xuống trên đầu gối, cả người nom chán chường và bất lực.
Lương Tư Triết nhìn chằm chằm hình ảnh giám sát, ngón tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay ngắn ngủi dùng sức cắm vào lòng bàn tay, anh hoà hoãn một lát, mới mở miệng nói với giọng khàn: “Chú mở giám sát cửa cho cháu xem đi.”
Cửa khách sạn, Tào Diệp nhanh chân chạy ra khỏi sảnh tầng một, đang gặp đèn xanh, cậu nhanh chóng chạy sang bên kia đường, sau đó biến mất ở cuối cùng hình ảnh theo dõi.
Lương Tư Triết bảo trợ lý lấy một chiếc áo khoác liền mũ xuống, anh mặc áo khoác vào sau khi đi vào thang máy, kéo mũ trùm lên, mũ trùm rất rộng, có thể che hơn phân nửa mặt anh, như vậy sẽ không có nhiều người nhận ra anh.
Anh đuổi theo hướng Tào Diệp rời đi, chạy đến vài cây số, luôn cảm thấy Tào Diệp có thể ở phía trước, nhưng đuổi theo mấy con phố cũng không tìm được Tào Diệp.
Chạy quá lâu, chân đau tới mức không chạy nổi nữa, anh dừng lại đi vài bước, mới nhận ra cổ họng khô đến nỗi nuốt cũng thấy đau.
Mỗi khi đi qua một ngã tư anh đều sẽ do dự mấy giây, không biết Tào Diệp có thể rẽ ở giao lộ nào không, nhưng anh vẫn ôm tâm lý may mắn, một mực đuổi theo dọc đường cái.
Nhưng mà ai biết có phải anh đã quyết định sai ngay từ ngã tư thứ nhất không, bỏ lỡ với Tào Diệp đã rẽ?
Lương Tư Triết dừng lại đứng tại chỗ, nhìn cái bóng của mình bị kéo dài ra dưới đèn đường, một lúc sau thở dài một tiếng.
Có lẽ lúc nãy trong phòng tiệc uống nhiều rượu, bây giờ anh đi trên con đường này cứ cảm thấy như đang nằm mơ, cảm giác mất trọng lượng trong mơ quá giống thật, khiến anh hơi chóng mặt.
Điện thoại trong túi vẫn đang rung, suốt dọc đường này anh đều không quan tâm, lúc này mới lấy điện thoại ra, cúi đầu vuốt màn hình nhìn một cái.
Rất nhiều bạn bè và tiền bối trong nghề gửi tin nhắn chúc anh sinh nhật vui vẻ, trợ lý và người đại diện thì giục anh mau quay lại phòng tiệc.
Sau khi liếc nhanh một lần, anh nhìn thấy tên Trịnh Dần.
Trịnh Dần cũng gửi một tin nhắn chúc mừng đến: “Tư Triết, sinh nhật vui vẻ.
Mấy ngày nay không bớt thời gian liên lạc với cậu được, nếu cậu có thời gian, ngày mai chúng ta gặp nhau trò chuyện?”
Hẳn là trò chuyện về phim mới của Tào Tu Viễn, Lương Tư Triết nghĩ.
Anh đã đọc bài báo kia, Tào Tu Viễn nói với phóng viên phim này không có anh không được, lúc ấy anh nhìn chằm chằm câu nói kia một lúc lâu.
Cảnh mấy giây ngắn ngủi trong “Mười ba ngày” anh phải quay mấy chục lần mới qua được, khi đó anh vẫn là người mới ù ù cạc cạc về đóng phim.
Đến bây giờ anh đã lấy được ảnh đế, hai lần đề cử giải Kim Tượng hạng mục Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, còn có ngàn vạn fan, không có Tào Tu Viễn, anh sẽ không là Lương Tư Triết “không có cậu ấy không được” của hiện tại.
Tào Tu Viễn là ân sư trên con đường đóng phim của anh, bây giờ ân sư gặp chuyện, sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn?
Nhưng chuyện của Tào Tu Viễn và Trịnh Dần mà Tào Diệp nói là thế nào? Ban đầu nghe quả thật hơi vô lý, nếu không phải Tào Diệp nói rằng cậu tận mắt nhìn thấy, đổi thành người khác nói cho anh biết tin này, Lương Tư Triết chắc chắn sẽ không tin.
Giữa Tào Tu Viễn và Trịnh Dần thực sự hợp tác ăn ý, nhưng ngữ khí nói chuyện và động tác ngày thường chưa bao giờ vượt khuôn.
Giống như đạo diễn và nhà sản xuất nhiều năm hợp tác khăng khít đến mức Lương Tư Triết chưa từng nghĩ theo hướng khác.
Trong chuyện này có hiểu lầm không? Có phải Tào Diệp nhìn lầm rồi không? Lương Tư Triết nghĩ, anh phải tìm Trịnh Dần hỏi rõ ràng chuyện này, bao gồm Tào Tu Viễn và anh ta, cả chuyện giữa Tào Tu Viễn và Lê Du, còn có Chương Minh Hàm.
Ven đường hình như có người nhận ra anh, quay đầu nhìn về phía anh, Lương Tư Triết cúi đầu xuống, kéo rìa mũ xuống thấp, sau đó rẽ vào một con đường nhỏ tối tăm.
Trên người không mang thuốc lá, anh mua một bao Ngọc Khê ở sạp báo tại góc đường, mượn ông chủ bật lửa, ở một góc tối tăm hút hết một điếu, cảm xúc ổn định hơn phân nửa, anh gọi một cuộc điện thoại cho Trịnh Dần.
Trong điện thoại anh không nói rõ muốn nói gì với anh ta, chỉ nói vừa rồi mình đã gặp Tào Diệp.
Trịnh Dần im lặng một lát trong điện thoại, rồi nói bây giờ anh ta đang ở nhà, có thể qua tìm anh ta bất cứ lúc nào.
Lương Tư Triết gọi chiếc taxi trên đường, nửa tiếng sau anh xuất hiện trước cửa nhà Trịnh Dần.
Anh giơ tay gõ cửa, một lát sau cửa được đẩy ra từ bên trong, Trịnh Dần mặc áo thun và quần dài đơn giản, tuỳ ý hơn bình thường ở trong đoàn phim rất nhiều, trên mặt không nhìn ra biểu cảm, chỉ thản nhiên nói câu: “Đến rồi.”
Nhà rất rộng, Lương Tư Triết theo anh ta đi vào, ngồi xuống sofa trong phòng khách.
“Uống đồ uống lạnh hay uống rượu?” Trịnh Dần mở cửa tủ lạnh ra hỏi.
“Uống nước lọc là được,” Lương Tư Triết nói, “Chú Dần chú ngồi đi, tôi hỏi xong đi ngay.”
Trịnh Dần rót hai cốc nước, lại gắp đá trong tủ lạnh thêm vào, đặt một cốc trong đó lên bàn trà trước mặt anh, sau đó anh ta cầm cốc nước đá còn lại ngồi xuống sofa chếch Lương Tư Triết, “Nói đi, muốn hỏi tôi chuyện gì?”
Lương Tư Triết cầm lấy cốc nước đá, trước đó anh chạy lâu quá, cổ họng khô khốc, lúc này anh ngửa đầu một hơi uống cạn sạch, mới lên tiếng nói: “Tối nay tôi gặp Tào Diệp, cậu ấy nói với tôi một chuyện mấy năm trước, chú đoán là chuyện gì?”
Trịnh Dần cũng uống một ngụm nước, đặt cốc uống, trên mặt cũng không kinh ngạc: “Nó nhìn thấy rồi, tôi biết.”
Hai người giống như đang chơi trò đố vui, một người không chịu hỏi rõ ràng, một người không chịu đáp rõ ràng, nhưng đối phương nói gì, trong lòng họ đều biết rõ.
Xem ra không có hiểu lầm, Lương Tư Triết cúi đầu xuống, có lẽ đã uống rượu, anh cảm thấy đầu hơi nặng.
Anh giơ tay hai bàn tay lên, chống cùi chỏ lên chân, ngón tay đan vào nhau chống lên trán, tốc độ nói rất chậm: “Chú Dần, đây là việc tư của chú và thầy Tào, hai người là tiền bối dẫn dắt tôi, theo lý thuyết chuyện như vậy không nên đến lượt tôi hỏi, nhưng Tào Diệp là bạn của tôi, chuyện cậu ấy hỏi không ra tôi muốn hỏi rõ ràng giúp cậu ấy… Chú và thầy Tào như vậy, rốt cuộc được xem là quan hệ gì? Hay là, hôn nhân của thầy Tào và cô Lê Du có ẩn tình gì?”
“Cô Lê Du…” Trịnh Dần nghiêng người về phía trước, hai cánh tay cong lại đặt lên chân, hình như anh ta nghĩ một lát mới nói tiếp.
“Tư Triết, nếu tôi nói với cậu tôi cũng không rõ quan hệ của hai người họ, cậu tin không?”
“Chú nói đi, tôi sẽ có phán đoán của tôi.”
“Được, ” Trịnh Dần gật đầu, “Vậy tôi nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy đạo diễn Tào tôi đang học năm ba ở Học viện Hý kịch Trung ương, năm đó đạo diễn Tào hai mươi tám tuổi, đến trường tôi toạ đàm, bắt đầu từ lúc đó tôi đã đi theo anh ấy làm phim, đừng hiểu lầm, mười năm đầu chúng tôi không xảy ra gì cả.
Đến bây giờ đã mười mấy năm trôi qua, nói thật, ngoại trừ mấy năm trước cô Lê đưa Tào Diệp về nước, tôi rất ít khi nhìn thấy họ ở cùng nhau.”
Lương Tư Triết nhíu mày lại: “Ý chú là họ…?”
“Tôi cũng không rõ quan hệ của họ, đạo diễn Tào chưa bao giờ nói những chuyện này với tôi, tôi đoán có lẽ họ đã chia tay từ rất lâu, nói như vậy không phải cố ý muốn rũ sạch bản thân tôi, nhưng nếu như cậu thấy cách họ nói chuyện sẽ biết, giữa họ giống như…” Trịnh Dần dừng lại, như thể đang suy nghĩ xem nói thế nào thoả đáng hơn, “Bạn cũ thưởng thức nhau, nhưng lại rất lâu rồi không liên lạc.”
Trịnh Dần nói như vậy, Lương Tư Triết cũng không cảm thấy bất ngờ.
Mấy năm ở đoàn phim của Tào Tu Viễn anh cũng thỉnh thoảng sẽ nghĩ, tại sao thời gian quay phim lâu như thế, anh chưa bao giờ thấy Lê Du đến đoàn phim tham ban.
Dường như cuộc hôn nhân của Tào Tu Viễn và Lê Du chỉ tồn tại trong miệng người khác, bây giờ Trịnh Dần nói vậy, những nghi vấn kia có lẽ đã có lời giải thích.
“Vậy Tào Diệp biết không?” Lương Tư Triết nghĩ ngợi rồi hỏi tiếp.
“Nó cũng không biết,” Trịnh Dần lắc đầu nói, “Tôi đoán có lẽ Lê Du không muốn nói chuyện này với nó, nếu không thì kỳ nghỉ mỗi năm sẽ không dẫn nó về nước.”
“Vậy sao mọi người không giải thích với cậu ấy? Chú Dần, tôi nghĩ cú sốc khi tận mắt nhìn thấy chuyện kia hẳn là rất lớn với cậu ấy, tại sao lúc đó chú không giải thích với cậu ấy, nói với Tào Diệp cha mẹ cậu ấy chia tay rồi, bây giờ chú với thầy Tào ở bên nhau.
Tào Diệp không phải đứa trẻ lý lẽ cứng nhắc, cậu ấy tin tưởng chú như thế, chú nói thật với cậu ấy, có lẽ chuyện này vẫn dễ tiêu hoá với Tào Diệp.”
“Tôi đã nghĩ đến việc giải thích với nó, nhưng tôi chưa nghĩ ra giải thích thế nào, Tư Triết, tôi và đạo diễn Tào…” Trịnh Dần có vẻ như khó mở miệng, vài giây sau mới nói tiếp, “Nếu chúng tôi thật sự ở bên nhau thì dễ nói, nhưng quan hệ bây giờ, tôi cũng không biết làm thế nào giải thích với nó, cũng không biết là giải thích tốt hơn hay không giải thích tốt hơn…”
Lương Tư Triết nhanh chóng hiểu được ý của Trịnh Dần, hơi khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, thảo nào, anh nghĩ, thảo nào bình thường hình thức ở chung của họ không giống người yêu thông thường, bởi vì họ cũng không phải là người yêu, họ chỉ là đối tác duy trì quan hệ bạn giường thôi.
“Cậu hiểu rồi chứ,” Trịnh Dần cười khổ một tiếng, “Huống chi Lê Du dấu Tào