“Cảm ơn anh!” Phương Tịch Lam cảm thấy mình mang ơn người đàn ông này quá nhiều, biết bao lời cảm ơn cũng không trả hết được.
“Tôi đã nói cô đừng cảm ơn nữa rồi! Nếu cô còn cảm ơn thì tôi không nói chuyện với cô nữa.”
Tính cách của Chiến Bất Phàm khác hẳn với cái tên của mình.
Cái tên của anh uy phong lẫm liệt bao nhiêu thì tính cách anh lại giống trẻ con bấy nhiêu.
Hay nói đúng hơn Chiến Bất Phàm là sự pha trộn giữa người lớn và trẻ con.
Dương quang xán lạn như vậy, chỉ một nụ cười cũng đủ khiến mùa xuân ùa về, khiến người ta không nhịn được mà cảm mến.
Anh hỏi cô: “Vậy bây giờ cô định sống ở đâu? Cô đã có nhà ở thành Rajul chưa?”
Phương Tịch Lam lắc đầu: “Vẫn chưa.” Thực ra trước khi gia tộc của cô bị vu tội là phản quốc thì có rất nhiều, dinh thự của Phương gia trải dài khắp Đế Quốc, không đâu là không có.
Nhưng sau khi Phương gia bị chém đầu thì tất cả những tài sản đó đều bị tịch thu, xung vào công quỹ.
“Vậy cô đến ở nhà của tôi đi!” Chiến Bất Phàm vui vẻ đề nghị, nhưng nhận ra lời đề nghị này của mình có gì đó không ổn, nó giống như dụ dỗ con gái nhà lành về rồi làm chuyện bậy bạ.
Khụ khụ, không được nghĩ bậy!
“Cô đừng hiểu nhầm ý của tôi.” Anh vội giải thích: “Thật ra ý của tôi là dinh thự của tôi ở thành Rajul để không cũng không có ai ở, tôi thì lại hay đi đây đi đó để buôn bán làm ăn nên cũng không ở lại bao nhiêu hết.
Nếu cô thích cứ dọn vào đó ở…”
“Không cần đâu, cảm ơn anh!” Chưa kịp đợi Chiến Bất Phàm dứt lời thì Phương Tịch Lam đã nói: “Anh đã cứu mạng tôi và bé con, giúp tôi che giấu việc mình còn sống, bây giờ còn cung cấp nơi ở… tôi không nên làm phiền anh như vậy…”
Chiến Bất Phàm cười phì: “Không phiền, không phiền một chút nào!”
“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi xin được từ chối.” Phương Tịch Lam lắc đầu.
Chiến Bất Phàm thở dài, anh biết người phụ nữ trước mặt mình vừa bị tổn thương quá sâu, bức tường thành phòng bị cô dựng lên vừa cao vừa chắc, trong chốc lát muốn phá hủy là điều không thể.
Nếu Phương Tịch Lam có thể đọc được suy nghĩ của Chiến Bất Phàm lúc này thì cô sẽ gật đầu đồng tình.
Hiện tại cô không muốn nhận không của ai bất cứ thứ gì cả.
Cô nợ anh quá nhiều rồi, không thể mắc nợ thêm được nữa.
Thà rằng cô đi làm thuê làm mướn để trả tiền thuê nhà, tự mình vất vả cực khổ nuôi sống bản thân và bé con thì cô cũng không muốn nhờ vả người khác.
Đột nhiên anh nghĩ ra một ý, liền hướng Phương Tịch Lam đề nghị: “Hay là như thế này, nếu cô ngại việc ở miễn phí thì cô trả tiền thuê cho tôi đi.
Thuận mua vừa bán, cô thuê còn tôi cho thuê, vậy thì hợp lý.”
Phương Tịch Lam nghe vậy có chút động lòng.
Lời đề nghị của Chiến Bất Phàm quá hấp dẫn.
Cô do dự một lúc rồi đáp ứng: “Vậy tiền nhà một tháng là bao nhiêu?”
“Không đắt! Đó là mỗi ngày ba bữa cô đều phải nấu cho tôi ăn!”
Ngày ba bữa đều nấu cho Chiến Bất Phàm ăn… giống như trước kia? Đã từng… cô đã từng ngày nào cũng nấu cho Nicolas Á Phong những bữa ăn thơm ngon, đầy đủ chất dinh dưỡng.
Một ngày ba bữa không thiếu