“Vậy thì tốt.” Hắn đứng lên, như một vị chúa tể từ trên cao nhìn xuống ban phát ánh nhìn cho thường dân: “Bởi vì tôi sẽ không bao giờ để cho một người con gái của một gia tộc suy tàn mang thai con của mình.
Không có thì tốt, nếu có thì mau chóng đi phá đi.
Đứa bé do một người như cô sinh ra thì chắc chắn cũng chẳng thông minh.”
Lượng thông tin ập đến quá nhanh khiến đầu cô “ong ong” cả lên.
Cô không biết nên xử lý thông tin bên nào trước.
Một bên đau lòng vì đứa con của cô không được hắn chấp nhận, đứa bé chưa sinh ra đã bị cha nó ruồng bỏ một cách không thương tiếc.
Một bên cô không hiểu tại sao hắn lại nói gia tộc cô suy tàn?
“Anh nói gì vậy? Gia đình em và anh môn đăng hộ đối, sao có thể suy tàn?”
Nicolas Á Phong lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt ấy không phải của một người chồng nhìn vợ mình mà giống như nhìn một kẻ xa lạ.
Hắn hừ một tiếng, dùng quang não bật TV lên.
Trên TV đang phát tin mới nhất, Phương gia vừa bị hoàng tộc Đế Quốc hành hình trước toàn dân.
Nguyên nhân là do cha của Phương Tịch Lam - gia chủ Phương gia - tướng quân Đế Quốc đã cấu kết với thiên hà khác nhằm lật đổ vương triều Đế Quốc.
Tội phản quốc từ xưa đến nay luôn là tội nặng nhất, vì thế nên cả gia tộc để bị hành hình.
Chỉ riêng Phương Tịch Lam vì đã trở thành thượng tướng phu nhân nên được miễn tội.
Giờ đây cô là người duy nhất còn sống sót của Phương gia.
“Không…” Phương Tịch Lam quỳ sụp xuống đất, khóc không thành tiếng: “Không phải như vậy… tuyệt đối không phải như vậy… cha em là một trung thần, Phương gia đã nguyện thề sẽ trung thành với Đế Quốc mãi mãi.”
Bộ dạng của cô hiện tại cực kỳ thảm hại, cả người nhếch nhác ám mùi dầu mỡ, đầu tóc bù xù, mặt mày trắng bệch.
Phương Tịch Lam dùng cả hai tay hai chân bò đến chỗ Nicolas Á Phong, cô ôm chân hắn van xin.
“Cứu em… cứu gia đình em… xin anh hãy cứu họ… dù chỉ một người thôi cũng được…”
Nicolas Á Phong chẳng chút lưu tình mà đá cô ra, đúng lúc này chuông quang não reo lên.
Hắn dùng giọng điệu âu yếm với người tình nói: “Bảo bối ngoan chờ anh một chút, lát nữa anh gọi lại cho em.”
Cúp máy, hắn liền thay đổi sắc mặt, dáng vẻ dịu dàng thâm tình lúc nãy bay sạch biến, chỉ còn lại vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ, nhìn cô như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kinh tởm.
“Để tôi nhắc cho cô nhớ, cả gia tộc cô đã bị hành hình từ hôm qua rồi.
Tội phản quốc là một tội vô cùng lớn, tôi có lòng cũng không có sức.
Chẳng phải Phương gia vẫn còn một hậu duệ là cô đó sao? Hôm nay cô còn sống là nhờ làm vợ của tôi, coi như đó là chút quà tôi tặng cô cho mười