Vì để quên đi những ký ức đó, và cũng để tránh những ảo ảnh cứ vởn quanh trong đầu, Nicolas Á Phong quyết định vào cung giúp hoàng đế giải quyết việc nước.
Hoàng đế là cha của mẹ hắn, cũng tức là ông ngoại của hắn, Nicolas Á Phong rất được ông tin tưởng.
Với trí tuệ cấp SSS hiếm có của mình, nếu Đế Quốc đang ở thời bình không có chiến tranh thì hắn hay được hoàng đế Alexander gọi vào cung giải quyết công việc sổ sách.
Trong thư phòng ở cung điện, Nicolas Á Phong ngồi ở bàn con cạnh bàn lớn.
Còn hoàng đế Alexander thì ngồi ở bàn lớn phê duyệt sổ sách.
Ông là một ông lão đã lớn tuổi, ông sống rất thọ, nếu tuổi đời của người dân Đế Quốc là khoảng ba trăm năm tuổi thì ông đã sống vượt mức đó, năm nay ông ba trăm năm mươi hai tuổi, tuy tuổi cao nhưng trí tuệ vẫn còn minh mẫn.
Râu tóc của hoàng đế đã bạc phơ, gương mặt đầy nếp nhăn nhưng vẫn còn hồng hào, căng tràn sức sống.
Thư phòng yên tĩnh đến lạ, một lát sau, ông dừng bút, hiền từ nhìn Nicolas Á Phong cười cười.
“Cháu trai của ta, cháu làm tốt lắm! Cháu đã giúp ta thanh tẩy Phương gia.” Hoàng đế Alexander vuốt bộ râu dài: “Nhưng sao ta nhìn thấy cháu có vẻ không vui?”
Nicolas Á Phong trầm ngâm, hắn cũng ngừng việc đang làm trên tay, nhẹ nhàng đáp: “Cháu không sao, chỉ là dạo này có chút mệt…”
“Thế này thì không được! Mười năm qua ông ủy khuất cháu, bắt cháu phải giả vờ yêu và kết hôn với người phụ nữ mình không thích.
Thuộc hạ của ta bẩm báo lại rằng cháu vô cùng chán ghét Phương Tịch Lam.
Bây giờ Phương gia đã diệt, cháu và cô ta đã ly hôn hợp pháp hơn nữa còn được người dân Đế Quốc tán thành, Phương Tịch Lam kia cũng mất mạng trong vụ nổ máy bay… Bây giờ ông thấy cháu không phải mệt bình thường mà là thiếu hơi vợ rồi.
Ông kiếm vợ mới cho cháu nhé?”
“Tạm thời không cần đâu ạ, cháu vẫn chưa muốn bị trói buộc.” Nicolas Á Phong gần như không chút do dự mà đáp ngay.
Tuy hắn không yêu Phương Tịch Lam là thật, nhưng chẳng hiểu tại sao khi nghe ông nói đến chỗ “cháu vô cùng chán ghét Phương Tịch Lam” thì trong lòng hắn có chút khó chịu.
Hơn nữa… có lẽ hắn vẫn chưa chấp nhận được việc người phụ nữ đó đột nhiên biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời mình.
Hắn vẫn ôm một tia hy vọng rằng vụ nổ máy bay hôm ấy chỉ là một trò đùa do cô bày ra.
Tuy Nicolas Á Phong rất ghét những người lừa gạt mình, nhưng chưa bao giờ hắn mong đây là một trò đùa như lúc này.
Mấy hôm nay ngực hắn cứ nhói đau như bị ai bóp lấy, cổ họng nghèn nghẹn khó chịu.
Hắn nghĩ mình bị bệnh nhưng lại không đi khám.
Vào những lúc như vậy, Nicolas Á Phong lại càng thêm nhớ Phương Tịch Lam hơn nữa, nhớ sự chăm sóc ân cần của cô.
Nhưng hắn sẽ không bao giờ nhận ra rằng bản thân sớm đã rung động với cô.
Cảm giác này không phải rung động thì là gì?
Hoàng đế Alexander nghe Nicolas Á Phong nói vậy, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, từ một người ông hiền lành quan tâm con cháu bỗng trở nên dữ tợn, cứ như tồn tại trong cơ thể già nua đó không phải hoàng đế nữa mà là một con quái vật đội lốt người.
Nhưng sự thay đổi ấy diễn ra rất nhanh, đến cả người vốn cẩn thận như Nicolas Á Phong cũng không cảm nhận được.
“Không được! Bây giờ cháu đã lớn, không có một người phụ nữ ở bên chăm sóc lo việc bếp núc thì làm sao có thể an tâm ra ngoài đánh trận? Mấy hôm nay ông đã có ý, cũng xem xét chu toàn, tiểu thư Lãnh Hy Tuyết của Lãnh gia rất hợp ý ông, hơn nữa ông nghe bảo hai đứa cũng đã có quan hệ bí mật.
Vậy thì lại càng hợp lý! Ở Đế Quốc chỉ có hai gia tộc vẫn còn tồn giữ gen của loài người Trái Đất cổ xưa là Phương gia và Lãnh gia.
Nhưng Phương gia không biết lẽ phải đã tạo phản, bây giờ nếu cháu kết hôn với tiểu thư Lãnh gia thì gen SSS của cháu và gen cổ đại hợp lại thì chẳng phải hoàng gia chúng ta sẽ có một hậu duệ cực kỳ mạnh mẽ hay sao?”
Nicolas Á Phong nghe những lời này của ông ngoại mình, chẳng hiểu sao hắn cảm nhận được những lời này như có một loại ma lực, tuy vô cùng nhẹ nhưng nó ép hắn phải nghe theo.
Đã nhiều lần hắn mở miệng định nói “đồng ý”, nhưng chẳng hiểu sao cứ đến lúc âm thanh sắp bật ra thì lại