Đêm hôm ấy, Nicolas Á Phong trở về lều ngủ một mình, bầu bạn với hắn chỉ có sự cô đơn.
Hắn nhớ lại hồi đó, khi hắn vẫn chưa ngả bài với Phương Tịch Lam, hạnh phúc lúc ấy tuy chỉ là giả tạo nhưng nó cũng chính là những ấm áp nhỏ nhoi khó mà có được.
Vậy mà bây giờ đây chính tay hắn đã phá hủy tất cả, để rồi có khát khao được lại gần nói lời xin lỗi, mong muốn được ôm đứa con của mình cũng không được nữa.
Sáng hôm sau, quân Liên Minh đột kích vào phía Tây thành Adam.
Nicolas Á Phong dẫn binh đi chinh chiến.
Là một quân y, đương nhiên Phương Tịch Lam cũng phải đi theo.
Trước khi đi cô dặn bé con: “Niệm Niệm, ở trong lều chờ mami về.
Có chuyện gì thì ngay lập tức sử dụng dị năng của con, đã hiểu hay chưa?”
Bé con ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ mami, Niệm Niệm đã hiểu.”
Đây cũng là một phần lý do vì sao khi thấy Nicolas Á Phong giết người như ngóe, Phương Ái Niệm lại hoàn toàn không sợ hãi.
Cô bé thừa hưởng dị năng của hắn, tuy nhìn vẻ ngoài đáng yêu nhưng chỉ cần cô bé ra tay thì dù là dị năng giả cấp A cũng phải thua.
Phương Ái Niệm là dị năng giả song hệ, cô bé có hệ thủy và hệ điều khiển tinh thần giống cha mình.
Cả hai dị năng đều đạt cấp SS, trí tuệ của Niệm Niệm là cấp S, thể lực là cấp A.
Bây giờ bé chỉ mới năm tuổi, sau này càng lớn thì dị năng càng thăng hạng, bé càng mạnh hơn nữa.
Bé lớn lên trong sự bồi dưỡng của Phương Tịch Lam và Chiến Bất Phàm, hai người đều sở hữu dị năng, trí tuệ và thể chất cực khủng.
Từ nhỏ cô bé đã quen với việc giết chóc, đối với Phương Ái Niệm, người vô tội thì cứu họ, còn ai động đến bản thân và những người mà bé yêu thương thì đều phải chết.
Chính vì thế nên Phương Tịch Lam mới an tâm mang bé ra chiến trường.
Dù sao nếu để cô bé ở lại thành Rajul thì cô cũng không yên tâm, Chiến Bất Phàm đột nhiên biến mất không rõ tung tích, để cô bé ở lại thì bé sẽ buồn chết mất.
Sắp xếp cho bé xong xuôi, Phương Tịch Lam cùng binh đoàn 197 đi ra chinh chiến.
Hôm nay cô mặc giáp, mái tóc trắng buộc đuôi ngựa lên, tay cầm kiếm, đôi mắt đỏ khiến người khác chú ý.
Dù hiện tại đang trong thân phận Lusica, cô vẫn đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở.
Biết bao binh sĩ nhìn cô với vẻ say mê, trong đó có cả Nicolas Á Phong.
Trong quá trình chuẩn bị lương thực để ra trận, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi bóng hình cô dù chỉ một khắc.
Trong đôi mắt xanh biếc ấy nồng đượm nhớ nhung, si mê đến cuồng loạn, hối hận, đau khổ cùng bi thương.
Ngay bây giờ hắn rất muốn chạy đến ôm cô vào lòng, chẳng quan trọng có ai nhìn hay không, hắn muốn bọn họ bắt đầu lại từ đầu.
Hắn muốn được nghe cô gọi mình là chồng, muốn bé con gọi mình là cha.
Phương Tịch Lam đương nhiên cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của Nicolas Á Phong, cô lườm hắn một cái tỏ vẻ chán ghét rời quay mặt đi, một chút dịu dàng cũng không thèm cho hắn.
Nhưng chỉ một ánh mắt đó của cô thôi cũng đủ làm hắn xao xuyến.
Dù Nicolas Á Phong biết ánh nhìn đó chẳng mang hàm ý tốt đẹp gì.
Binh đoàn bắt đầu khởi hành, muốn đến được phía Tây thành Adam thì bắt buộc phải băng qua sa mạc và rừng cây sương giá.
Có một hồ nước ở rừng cây sương giá, đó là điểm nghỉ ngơi và cũng là nơi để dịch chuyển tức thời.
Trong tương lai, con người sẽ bố trí những địa điểm để có thể dịch chuyển tức thời đến một nơi bất kỳ.
Và hồ nước ở rừng cây sương giá chính là nơi đó, chỉ cần đến đó là có thể trong nháy mắt đi đến phía Tây thành Adam.
Cả binh đoàn đã đi nhanh hết mức có thể, dùng cả chiến sa nhanh nhất để bay nhưng vẫn chậm hơn quân Liên Minh.
Lúc mọi người đang ngồi nghỉ bên hồ nước, quân Liên Minh dùng trận địa dịch chuyển, từ trong hồ nước chui ra ồ ạt.
Đồng loạt tấn công binh đoàn 197.
Trận chiến rất nhanh trở nên kịch tính.
Quân Liên Minh cứ như không biết mệt mỏi, cứ đánh hết tốp này thì lại có một tốp khác từ bên dưới chui lên.
Cho đến khi bọn chúng thấy Phương Tịch Lam.
“Cô gái tóc trắng kia chính là Lusica!”
“Dị năng giả hệ chữa trị cấp SSS, giết cô ta! Giết chết cô ta thì quân Đế Quốc chắc chắn sẽ thua.”
“Ha ha ha, cô gái xinh đẹp nộp mạng đi! Chỉ cần cô chết thì trận chiến này bọn ta sẽ chiến thắng!”
Lusica không chỉ là báu vật của binh đoàn 197 mà còn là báu vật của cả Đế Quốc bởi dị năng hiếm có và mạnh mẽ của cô.
Kẻ địch luôn tìm cách tiêu diệt cô để khiến duệ khí của Đế Quốc giảm xuống, nhưng bọn họ không biết rằng Phương Tịch Lam không thua kém bất cứ một binh sĩ nào cả.
Thậm chí cô còn mạnh hơn rất nhiều.
“Ngu xuẩn!” Một kiếm vung lên, cô bật người, nhảy vào không trung lượn một vòng né tránh công kích của kẻ địch, cùng lúc