Thuốc ức chế virus đã có, bây giờ chỉ chờ bọn họ thử nghiệm nữa là xong.
Phương Tịch Lam vốn định nhờ Nicolas Á Phong bắt một người lính trói lại, sau đó cho họ thử thuốc.
Nhưng cô còn chưa kịp nói thì hắn đã làm rồi.
Nicolas Á Phong nháy mắt với cô: “Anh hiểu ý em mà.”
Đổi lại sự nhiệt tình của hắn là một cái ót lạnh lùng của Phương Tịch Lam.
Đừng tưởng chỉ với những việc này thì cô sẽ tha thứ cho hắn, thù diệt tộc vẫn còn đó, nỗi đau do tình yêu tan vỡ vẫn còn đó.
Cô vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho hắn được.
Phương Tịch Lam cầm lọ thuốc kháng virus lại gần người thí nghiệm.
Cô xót xa nhìn người lính ấy.
Dịu dàng nói: “Không sao đâu, rất nhanh thôi anh sẽ trở lại bình thường.”
Nếu có thể thì cô không muốn thử nghiệm thuốc lên người.
Bởi đây là một việc làm vô nhân tính.
Nhưng bây giờ là trường hợp bất khả kháng, cô buộc phải làm vậy nếu muốn đẩy lùi dịch bệnh này một cách nhanh nhất.
Đa phần binh lính trong quân doanh đều đã bị biến thành những vật thể đáng sợ, chỉ còn một vài người là còn nhân tính.
Nicolas Á Phong bắt chính là một con người vẫn còn có ý thức.
Anh chàng nhìn cô, mỉm cười chua xót: “Tiểu thư Lusica… nếu… thử nghiệm không thành công… xin cô hãy giết tôi đi… Đừng để tôi biến thành thứ… quái vật đáng sợ đó.” Dường như mọi hy vọng lúc này của anh ta là Phương Tịch Lam: “Cô Lusica không cần phải cảm thấy áy náy.
So với việc bị biến thành quái vật gớm ghiếc thì việc trở thành người thử nghiệm thuốc cho cô… có được cơ hội sống lại… tôi rất vui…”
Phương Tịch Lam gật đầu, nhưng còn chưa kịp để cô tiếp xúc gần với bệnh nhân thì Nicolas Á Phong đã ngăn cô lại.
“Em quên mặc đồ bảo hộ.
Cẩn thận bị lây bệnh.”
Đến cả điều này mà hắn cũng chú ý giúp cô.
Phải nói trước kia Nicolas Á Phong rất lạnh lùng và tuyệt tình.
Có những ngày đông giá rét mặc cho cô lạnh buốt ngồi chờ hắn về, hắn cũng vẫn không về nhìn cô lấy một cái.
Cho đến mấy ngày sau khi hắn về rồi thì cô lại bị sốt cao không dứt, nhưng Nicolas Á Phong vừa nhìn thấy bộ dạng đó của cô thì liền chán ghét mà rời đi.
Bỏ cô lại một mình trong căn nhà mênh mông cô độc.
Vậy mà bây giờ, sau năm năm gặp lại, người đàn ông này lại bày ra bộ dạng như thương nhớ cô lắm.
Mọi chuyện hắn làm đều vì cô, đều nghĩ cho cô.
“Tôi biết rồi.” Cô vẫn lạnh lùng, không mặn không nhạt đáp lời hắn.
Nicolas Á Phong sao có thể không hiểu ý của cô.
Lòng hắn nhói lên từng cơn, nhưng hắn vẫn mỉm cười, ai bảo hắn nợ cô, đây là lúc trả những món nợ ấy.
Hắn níu tay cô lại, bảo hộ cô ở phía sau: “Em đi đừng, để anh.”
Phương Tịch Lam giằng tay hắn ra: “Bệnh nhân của tôi, tôi có trách nhiệm phải chữa trị cho bọn họ.”
Dứt lời, cô đi thẳng đến chỗ anh chàng kia.
Nicolas Á Phong không ngăn được, chỉ có