Bàn tay Hàn Thiên, từng ngón đan vào mái tóc Tô Niệm, tốc độ máy xấy vừa phải, da đầu cô có chút thoải mái, nhưng mái tóc có chút mùi đặc trưng của thuốc khiến cho Hàn Thiên khó chịu nhăn mày.
"Tóc cô có mùi gì thế?"
Không chịu được, Hàn Thiên lên tiếng.
Anh cũng không biết mình hôm nay bị làm sao nữa, tại sao phải giúp đỡ người con gái này.
Còn ở đây rảnh rổi xấy tóc cho cô.
Tô Niệm không chú ý xoay đầu nhìn anh, một lực bất ngờ máy xấy tóc trên tay anh rơi trúng vào đùi cô, cảm giác nóng ập tới ngay lập tức, Hàn Thiên vội cầm chiếc máy ra khỏi đùi cô, ngắt điện đặt lên bàn.
"Không ngồi yên được sao?"
Tiếng Hàn Thiên hơi lớn, làm Tô Niệm giật mình, đôi mắt có phần sợ hãi nhìn anh.
"Tôi...tôi..."
Tô Niệm cứ ấp úng làm Hàn Thiên thấy bực bội hơn, cô cứ ngồi phía trước anh mà cựa quậy, quay đi quay lại, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại cẩn thận suy nghĩ nên thôi.
"Muốn nói gì?"
"Tôi xin lỗi"
Hàn Thiên nhíu mày, không biết là từ khi nào, có việc gì đó không hay xảy ra cô gái này đều quy hết lỗi về bản thân mình.
Có lẽ vì thói quen.
Khi nảy cũng vậy, bây giờ vẫn thế.
"Cô có lỗi gì?"
"Tôi...tôi không nên tự ý xoay người, làm rơi nó"
Tô Niệm chỉ tay vào chiếc máy xấy tóc đang đặt trên bàn, cô thật sự không biết nó là thứ gì cũng không biết gọi sao cho phải.
Hàn Thiên cứ ngồi đó nhìn chăm chăm vào người cô, đôi môi bất giác tạo thành một đường cong.
Nhưng nụ cười này càng khiến Tô Niệm sợ hơn, người ở đây cô chưa từng thấy ai cười cả, sợ rằng nụ cười của anh lại có gì đó không được tốt đẹp.
Tô Niệm bạo gan, kéo lấy tay áo anh lay lay.
"Tôi thật sự không cố ý.
Anh đừng làm tôi sợ"
Nghe câu nói của cô, Hàn Thiên khôi phục lại dáng vẻ vốn có của mình, có chút ngượng bởi hành động không tự chủ vừa rồi, Hàn Thiên nghiêm túc nhìn cô.
"Vậy cô có nên đền bù chút không?"
Cái này thật sự có hơi quá đáng, đúng người đụng vào làm rơi là cô nhưng mà nó rơi trên người cô, tại sao lại bắt cô đền bù.
"Tôi không có