"Vậy còn tên anh"
Vui quá không để ý, Tô Niệm buộc miệng hỏi đến tên anh.
Nhớ ra gì đó Tô Niệm lấy tay che miệng mình lại.
Không nói gì Hàn Thiên lại tiếp tục cầm tay cô, viết gì đó.
Viết xong, Tô Niệm lại ngây người nhìn, cô vẫn không biết nó là gì.
"Nó là...?"
"Hàn Thiên"
"Tôi có thể gọi không?"
Nhìn anh một lúc, thấy anh vẫn không có ý định trả lời mình, cô quay mặt tiếp tục nhìn mấy chữ trên giấy.
"Viết được, cô có thể gọi"
Tô Niệm liền ngoái đầu nhìn anh, vô tình lại cụng đầu vào cằm Hàn Thiên, cả hai ôm lấy chỗ đau của mình nhìn nhau.
"Tôi xin lỗi.
Tôi xin lỗi..."
Miệng Tô Niệm liên tục nói lời xin lỗi, vội đứng lên đưa tay chạm lấy cằm anh xoa xoa.
Cô chính là người đầu tiên chạm vào anh mà không hề sinh ra cảm giác bài xích, Hàn Thiên cứ đứng đó mặc cho Tô Niệm xoa lấy cằm của mình, ánh mắt của kẻ suy tình nhìn cô không chớp.
Lại nhận ra điều bất thường, Tô Niệm thu vội cánh tay của mình lại.
"Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý"
"Nếu không cố ý thì đó không phải lỗi của cô, lần sau không được tùy tiện nói lời xin lỗi, biết chưa?"
Tô Niệm có chút vui, lần đầu tiên có người nói rằng không phải lỗi do cô, trước đây bất cứ việc gì xảy ra dù là mẹ cô làm vỡ một chiếc bát, hay làm bẩn nhà lúc cô đang lau,...tất cả đều là lỗi của cô, người xin lỗi lại là cô, với lí do, mua bát tại sao không không mua loại bằng nhựa để chúng không vỡ, lau nhà không biết chọn lúc không có người mà lau,...nên việc xin lỗi hầu như là thói quen của cô trong suốt hai mươi năm qua bất kể ai đúng, ai sai đã không còn quan trọng nữa.
"Lời anh nói còn tính không?"
"Lời nào?"
"Tên anh"
Thì ra là muốn gọi tên anh, nếu khi nảy không phải Đại Mao nói tên anh không được tùy tiện gọi bừa thì bây giờ cô không phải đề phòng như thế này rồi.
"Lời tôi nói chưa bao giờ thất hẹn"
"Tôi có thể luyện