"Niệm Niệm, nếu một ngày em cần mạng của anh chỉ cần nói, anh sẵn sàng cho em"
Tô Niệm lòng đầy nghi vấn, không hiểu sao dạo gần đây Hàn Thiên có vẻ như đang muốn thăm dò cô.
Trong làn nước mắt lưng tròng vừa được Hàn Thiên lau khô, Tô Niệm mỉm cười.
"Thiên anh nói đùa rồi, em thì cần mạng anh làm gì chứ"
Rõ ràng Hàn Thiên đã cho cô cơ hội nhưng một mực trước mặt anh cô vẫn không có bất kì một sơ hở nào, nếu thứ cô cần không phải là mạng anh vậy cô cần gì? Nhớ đến lúc trước có đôi lần cô cũng nhắc đến vấn đề này rồi nhưng Hàn Thiên khi đó lại không mấy để tâm.
Hoặc cũng có thể là do anh quá đa nghi.
"Được rồi, anh đùa thôi"
Hàn Thiên ôm lấy hai vai Tô Niệm, anh không hiểu lòng cô thế nào nhưng anh rõ lòng mình ra sao.
Bất cứ giá nào người anh muốn bảo vệ chính là cô.
Tay kéo chiếc áo lên, Hàn Thiên lần lượt cài lại từng cúc áo, tâm trạng tuy không vui vẻ là mấy nhưng cũng không để ảnh hưởng đến Tô Niệm.
"Niệm Niệm em chờ anh giải quyết xong việc của An Nam Hội, chúng ta cùng nhau du ngọn một thời gian được không?"
Bỗng nhiên Tô Niệm lại khựng đứng trước câu hỏi này, lòng cô rối như tơ vò.
Chính cô cũng không biết lòng mình đang nghĩ gì hay đang lo sợ điều gì.
"Được"
.....
"Lão Hàn, theo tôi thấy cậu Hàn Thiên có vẻ đã động lòng thật rồi"
Người đàn ông trung niên mái tóc đã bạc đôi phần, đang thư thái đông đưa chiếc ghế ngồi trước bể bơi đọc sách, đùng đùng tức giận khi nhận được tin.
Quyển sách trong tay bị ông ta vò đến nhăn nhúm.
Người này chính là Hàn Lãnh cha nuôi của Hàn Thiên, ông ta từng một thời lẫy lừng không ai là không biết đến.
Khi nhắc đến Hàn Lãnh người ta vẫn còn khiếp sợ bởi độ nhẫn tâm, những năm đó đất nước Trung Hoa sống dưới sự bảo bọc của Song Long, chính vì thế mà ông ta lạm dụng