Trước đó không lâu Phó Minh Viễn đã theo dõi Nguyễn Ngưng, cũng chính là nick Ninh Như An, hơn nữa còn thiết lập theo dõi đặc biệt.
Khoảng thời gian đó, # Phó Minh Viễn theo dõi Ninh Như An #, # Phó Minh Viễn liên tiếp ấn like cho Ninh Như An # và các đề tài tương tự liên tiếp lên hot search.
Phó ảnh đế giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy anh tương tác với một nữ diễn viên, tuy là lồng tiếng, nhưng tốt xấu gì cũng coi như bước nửa chân vào trong vòng giải trí.
Quần chúng ăn dưa sôi nổi vây xem, chỉ cần là người theo dõi Phó ảnh đế đều mơ hồ ngửi thấy có mùi yêu đương.
Tuy các fan bác bỏ tin đồn, bác bỏ tin đồn rồi lại bác bỏ tin đồn, nhưng không thắng nổi idol kéo chân, mới vừa khống chế tin đồn yêu đương xuống, idol quay đầu lại like cho người ta, các fan cũng mệt tâm lắm.
Mà bản thân Ninh Như An cũng thật sự thần bí, từ khi vào vòng giải trí tới nay chưa từng tham dự trường hợp công khai nào.
Ngoài điểm này ra, cô đúng là một diễn viên lồng tiếng vừa chăm chỉ vừa ưu tú, tác phẩm thật sự quá nhiều, Phó ảnh đế làm vậy còn thành công tăng không ít fans cho cô.
Cuối cùng các fan cũng mặc kệ, tuy còn số ít fan nữ vẫn đang nóng nảy, nhưng đại đa số vẫn thực lý trí.
Dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của idol, yêu đương thì sao? Với thực lực của Phó ảnh đế, yêu đương còn cần che che dấu dấu sao?
Sau đó các fan theo dõi Nguyễn Ngưng có thêm một thói quen hằng ngày, mỗi lần nhìn thấy cô có động thái mới, phản ứng đầu tiên tuyệt đối là ——
Hôm nay Phó ảnh đế like chưa?
Lúc này, Phó Minh Viễn xem tin tức Weibo, môi mím chặt, kéo thành một đường thẳng tắp.
Like? Ha.
Anh rời khỏi Weibo, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đôi mắt nheo lại.
Thanh Loan? Ca khúc chủ đề?
Ông Bùi mời Dụ Nhược Vũ biểu diễn ca khúc chủ đề sao?
Anh có thể đoán được suy nghĩ của Bùi lão, có Dụ Nhược Vũ mang theo độ hot, chỉ cần chất lượng của 《 Thanh Loan 》 vượt qua thử thách, thành tích sẽ không kém.
Huống hồ cơ hội khó được như vậy, chắc chắn tiểu tử Dụ Nhược Vũ sẽ không từ chối.
Phó Minh Viễn hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng áp xuống khó chịu trong lòng.
Người lồng tiếng cho nam nữ chính của bộ phim khả năng cao là sẽ không gặp nhau, huống chi một người là diễn viên lồng tiếng, một người là ca sĩ đâu?
Tuy nghĩ vậy, nhưng nghĩ đến tiểu nha đầu vừa mới share bài Weibo của Dụ Nhược Vũ, sắc mặt anh nặng nề.
Tiểu nha đầu chưa từng share bài của anh bao giờ…
Điện thoại bỗng nhiên rung lên.
Nhìn ghi chú trêи màn hình, Phó Minh Viễn nhíu mày.
Anh ấn nghe, đặt điện thoại bên tai.
“Mẹ, có chuyện gì?”
Trong điện thoại truyền ra giọng nói không vui của Phó phu nhân.
“Minh Viễn, con lại đi đóng phim? Mới kết hôn bao lâu? Con ném tiểu Ngưng, một tiểu cô nương ở nhà, sao con lại nhẫn tâm thế…”
Phó Minh Viễn kiên nhẫn nghe bà dong dài, thẳng đến lúc bà nói hôm nay Nguyễn Ngưng bị Thẩm Sơ Nhạc mang đi, vẻ mặt anh mới nghiêm túc lên.
“Nhưng đây đều là việc nhỏ, mẹ xử lý là được.”
Sau đó, Phó phu nhân chuyển đề tài, “Nhưng tiểu Ngưng chịu oan ức lớn như vậy, con làm chồng mà cái gì cũng không biết, vậy mà được sao?”
“Mau về đi, quay phim có cái gì hay? Không phải không bồi thường nổi tiền vi phạm hợp đồng, nếu không đủ tiền thì mẹ cho con là được.”
Nghe bà nói nghiêm túc, Phó Minh Viễn bật cười.
Chờ bà nói hết, anh mới mở miệng: “Vâng, con biết rồi.”
Bên kia, Nguyễn Ngưng ăn tối xong, ôm Kẹo bông gòn về phòng.
Chắc là anh Minh Viễn xuống máy bay rồi?
Cô nhìn thời gian, mới vừa lấy điện thoại ra, Phó Minh Viễn liền gọi tới.
Nguyễn Ngưng vui vẻ, vội vàng ấn nghe.
“Anh Minh Viễn, anh xuống máy bay rồi? Đến khách sạn chưa?”
Giọng cô thanh thúy ngọt mềm, không nghe ra chút khác thường nào.
“Ừ, vừa đến.” Phó Minh Viễn cau mày, thanh âm lại rất ôn hòa, “Ăn cơm chưa?”
“Em ăn rồi, anh thì sao?”
Nguyễn Ngưng ngồi trêи giường, bên miệng mang theo ý cười trong veo, vui vẻ nói không nên lời.
“Vẫn chưa, Bạch Nham vừa đi gọi đồ.”
Phó Minh Viễn dừng một chút, nói, “Mẹ vừa mới gọi điện thoại cho anh.”
Nguyễn Ngưng chớp mắt, nghĩ ngợi, đoán được đại khái Phó phu nhân nói gì với anh.
“Ha ha, chỉ là chút hiểu lầm thôi, nhưng mẹ đã giải quyết giúp em rồi.”
Nghe cô nói vậy, Phó Minh Viễn sinh ra vài phần áy náy.
“Ngưng Ngưng…”
“Anh Minh Viễn, anh không biết đâu, hôm nay mẹ ngầu lắm luôn!” Nghĩ đến cái gì, cô gái lại cười khanh khách mà nói.
Nghe giọng cô, Phó Minh Viễn có thể tưởng tượng ra đôi mắt cô sáng lấp lánh, còn có răng nanh cười vừa ngọt ngào vừa vui vẻ.
Tim anh mềm mại, khẽ cười nói: “Phải không?”
“Vâng ạ.” Nguyễn Ngưng gật đầu mạnh, “Nếu em cũng có thể lợi hại như mẹ thì tốt rồi.”
Phó Minh Viễn cứng đờ, tưởng tượng tiểu nha đầu biến thành tính tình giống mẹ anh…
Anh lắc đầu, đuổi suy nghĩ đáng sợ kia ra khỏi não.
“Ngưng Ngưng.” Anh bỗng nhiên gọi cô.
Giọng anh nghiêm túc, Nguyễn Ngưng thu liễm ý cười, “Có.”
“…”
Phó Minh Viễn thở dài, mềm mỏng nói: “Nếu về sau lại chịu thiệt, nhất định phải nói với anh, tuyệt đối không được gánh vác một mình.”
“Như vậy, anh sẽ đau lòng.”
Giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông, xuyên thấu qua sóng điện từ truyền, từ vạn dặm ngoài thành thị truyền tới.
Dịu dàng lưu luyến lộ ra trong lời anh, chui vào đáy lòng cô, tạo nên từng vòng gợn sóng liên miên không ngừng.
Nguyễn Ngưng dùng sức chớp mắt, rõ ràng trước đó không cảm thấy gì, nghe anh nói vậy, bỗng thật sự có chút khó chịu.
“Cũng… cũng không thiệt thòi lắm…”
Cô áp chế cảm xúc, cổ họng khàn khàn, nhỏ giọng nói.
Nghe ra cô khác lạ, Phó Minh Viễn thầm thở dài.
Cũng chỉ có giờ phút này, anh cảm mới thấy mẹ đúng, hai người cách xa nhau vạn dặm, anh muốn ôm cô cũng không làm được.
Anh trầm mặc một lát, hỏi: “Bây giờ em đang ở nhà à?”
Không rõ vì sao anh lại đột nhiên hỏi vậy, Nguyễn Ngưng xoa mắt, mềm mại nói: “Vâng, đang ở trong phòng.”
“Vậy bây giờ em ra khỏi phòng, đến phòng sách tầng ba đi.”
Tuy nghi hoặc, nhưng Nguyễn Ngưng vẫn làm theo.
Lên tầng ba, đi đến trước cửa phòng sách, cô vừa đẩy cửa vừa nói: “Anh Minh Viễn, em vào rồi.”
“Ừ, trêи bàn phòng sách có một cái chìa khóa, thấy không?”
Nguyễn Ngưng bật đèn, phòng sách đặt ba cái kệ sách lớn, trêи kệ sách nhét đầy sách, xem lần nào sẽ bị chấn động lần đó.
Xẹt qua kệ sách, ánh mắt dừng trêи bàn làm việc.
“Vâng ạ, nhìn thấy.” Cô nói.
“Lấy chìa khóa, đến phòng bên cạnh phòng sách.”
Nguyễn Ngưng nghiêng đầu, nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm chìa khóa.
Cô vừa đi ra khỏi thư phòng, vừa nói: “Đúng rồi anh Minh Viễn, phòng sách của anh có thật nhiều sách nha, em rảnh rỗi có thể đọc không?”
“Được.” Phó Minh Viễn gật đầu, “Có rất nhiều sách liên quan đến biểu diễn, anh nhớ lồng tiếng cũng có, nếu thấy hứng thú có thể tìm đọc.”
“Dạ, cảm ơn anh Minh Viễn!”
Nguyễn Ngưng vui vẻ ra khỏi phòng sách, đi đến phòng bên cạnh.
Phòng khóa, cô dùng chìa khoá trong phòng sách vặn một cái, cửa phòng theo tiếng mở ra.
“Anh Minh Viễn, em vào rồi.”
“Ừ, bật đèn nhìn xem.”
Nguyễn Ngưng nghe lời, sờ