Phó Minh Viễn ôm chặt eo cô gái, ngậm lấy đôi môi hồng của cô, lưỡi linh hoạt tham nhập vào miệng thơm, truy đuổi cô, khiêu khích cô.
So với trước đó, kỹ thuật hôn của anh càng thêm thành thạo.
Nguyễn Ngưng chỉ chốc lát liền bại trận, choáng váng sa vào trong nhiệt tình của người đàn ông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Minh Viễn ôm cô, điều chỉnh tư thế, áp đảo cô trên giường.
Hai tay cô bị anh giơ lên cao đến đỉnh đầu, cô gái bị hôn đến mê mê hoặc hoặc, nhu thuận ngoan ngoãn mặc theo động tác của anh.
Nụ hôn của anh ôn nhu dịu dàng, thật cẩn thận lại mang theo tình cảm mãnh liệt.
Cô có thể cảm giác được hơi thở nóng bỏng của anh, mà sâu trong thân thể cô cũng không ngừng dâng lên cảm giác kích thích xa lạ, khát vọng anh ôm và hôn.
Phó Minh Viễn hôn cô gái dưới thân, cực kỳ cẩn thận mà phát tiết tình cảm mãnh liệt của mình trong nụ hôn này.
Anh không dám quá nhanh, sợ sẽ làm cô sợ hãi như lần trước.
Tiếng vang ái muội quanh quẩn trong ban đêm yên tĩnh, anh nâng gương mặt cô gái, thâm tình liếm mút ngọt lành trong miệng cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô tốt đẹp như vậy, làm anh động lòng như vậy...
Lòng bàn tay chậm rãi đi xuống, cách váy ngủ mỏng, mơn trớn bả vai gầy yếu của cô, nhân động tác này, váy ngủ của cô trượt xuống một bên, lộ ra làm da trắng như tuyết.
Cô gái lộ vai ngọc, mang theo vài phần mị hoặc.
Lòng bàn tay cực nóng của anh xoa da thịt cô, làm thân thể mềm mại của Nguyễn Ngưng run lên.
Có lẽ là đã trải qua một lần, làm cô vươn tay nhỏ, kháng cự để trên vai anh.
Phó Minh Viễn bất đắc dĩ, nhưng vẫn ngừng lại, đứng dậy nhìn cô.
Mặt cô gái ửng đỏ, môi bị hôn đến có chút sưng.
Cô ngước mắt nhìn anh, e lệ ngượng ngùng.
“Anh Minh Viễn… anh… anh đi tắm đi, đã khuya rồi, ngày mai còn phải đóng phim đấy.” Cô mềm mại nói.
Thanh âm kiều mỹ động lòng người, làm lòng Phó Minh Viễn tê dại.
Có thầm nghĩ tiếp tục, nhưng nhìn cô trốn tránh, anh không khỏi bất đắc dĩ, cuối cùng, thương tiếc cô chiếm thượng phong.
Thôi, ngày mai cô còn phải thu chương trình.
Anh cúi người, trừng phạt cắn vành tai cô, khàn giọng nói: “Về nhà rồi thu thập em.”
Sau đó anh đứng dậy xuống giường, vọt vào phòng tắm.
Chỉ chốc lát, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước.
Nguyễn Ngưng ôm chăn ngồi dậy, đầu ngón tay sờ đôi môi có chút tê dại, nhớ lại lời anh vừa nói nhỏ bên tai, cô cắn môi.
Thu thập cô? Muốn thu thập thế nào nhỉ?
Dư quang khoé mắt thoáng nhìn bả vai lộ ra của mình, mặt cô đỏ bừng, vội vàng kéo váy ngủ lên.
Cô ngồi ôm đầu gối, nhớ tới nụ hôn ngọt ngào vừa rồi, cô toét miệng.
Nhưng nụ cười còn chưa hoàn toàn rộng ra, lại như sợ bị ai đó nhìn thấy, cô thẹn thùng nằm xuống, dùng chăn trùm đầu.
Một lát sau, Nguyễn Ngưng lại xốc chăn lên, nhìn về phía phòng tắm.
Cửa phòng tắm là kính mờ, bên trong bật đèn trắng loá, ánh sáng bên ngoài lại tối tăm, chiếu ra thân thể màu lúa mạch của người đàn ông rất rõ ràng.
Nhìn bóng dáng kia, cô nuốt nước bọt.
Lại nói tiếp, từ khi cô bắt đầu vào phòng đã cảm thấy có chút kỳ quái.
Đây hẳn là phòng đôi, bởi vì giường rất lớn, cô lăn hai vòng trên đó cũng không rơi xuống đất, lại còn là hình trái tim.
Hơn nữa trên đầu giường đặt rất nhiều ngọn nến nhỏ, nếu tắt đèn, sau đó châm hết lên, chắc chắn rất lãng mạn.
Nguyễn Ngưng luôn trạch, số lần ra ngoài ở khách sạn cũng ít nên không nghĩ nhiều.
Nhìn bóng dáng kính mờ chiếu ra, bỗng dưng cô miệng khô lưỡi khô, vội vàng xuống giường rót nước, uống mấy ngụm rồi lại leo lên giường.
Nhìn thời gian, đã sắp 1 giờ sáng.
Cô dùng mu bàn tay dụi mắt, tú khí ngáp một cái.
Nhưng cô lại chịu đựng không nằm xuống, cảm thấy có chút nhàm chán, cô bò đến đầu giường, sờ đến một hộp diêm, thử châm những ngọn nến nhỏ kia lên.
Theo ngọn nến được đốt, một mùi hương nhàn nhạt tràn ngập trong phòng.
Nguyễn Ngưng nghiêng đầu, không ngờ những ngọn nến này còn có tác dụng huân hương.
Cô ôm gối đầu, ngồi trên giường chờ.
Nhưng dần dần, thật sự không khống chế được, cô gái nghiêng đầu, ngã vào trên giường ngủ mất.
Ngọn nến đầu giường an tĩnh cháy, màu da cam chiếu ra sắc màu ấm ái muội.
Chỉ chốc lát, của phòng tắm mở ra, Phó Minh Viễn mặc áo ngủ thoải mái thanh tân mà đi ra.
Lúc ngửi được mùi nhàn nhạt trong phòng, anh khựng lại.
Ngước mắt nhìn qua, nhìn thấy huân hương trên đầu giường không biết đã châm từ khi nào.
Còn thân ảnh nhỏ xinh kia an tĩnh cuộn tròn thành một nắm, xem ra là đã ngủ.
Đáy mắt hiện lên bất đắc dĩ, anh đi qua, thổi tắt hết tất cả những ngọn nến đó.
Căn phòng này là anh đặt, tiêu chuẩn phòng tình lữ, trong phòng để rất nhiều đồ dùng tình thú, ngọn nến này là một trong số đó.
Bên trong thêm hương liệu trợ hứng, cứ đốt vậy thì đêm nay bọn họ cũng không cần ngủ.
Làm khô tóc xong, anh nằm lên giường, nghiêng người ôm eo tiểu nha đầu, kéo thân thể kiều mềm của cô vào trong lòng.
Nguyễn Ngưng bị anh làm cho tỉnh, mơ mơ màng màng mở to mắt.
“Anh Minh Viễn, anh xong rồi?”
“Ừ, ngủ đi.”
Giọng anh dịu dàng trầm thấp, làm Nguyễn Ngưng cảm thấy an tâm.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, do dự một chút, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cô chậm rãi xoay người đối mặt với anh, chủ động duỗi tay ôm cổ anh.
Cô nhẹ nhàng dựa vào ngực anh, không muốn xa rời mà cọ cọ.
Thấy cô mỹ mãn nhắm mắt lại, Phó Minh Viễn cong môi, in một nụ hôn lên tóc cô, cũng nhắm mắt lại theo.
Vừa nhắm mắt lại, mệt mỏi từ tứ chi vọt tới.
Phó Minh Viễn thở phào, nhưng lúc anh sắp ngủ rồi, anh cảm thấy cô gái trong lòng giật giật.
Cô dính sát vào thân thể anh, tay nhỏ vịn vai anh, cọ thân mình anh hướng lên trên hoạt động.
Tiếp xúc với cơ thể thơm mềm trơn trượt làm ngọn lửa vất vả mới dập tắt được trong thân thể anh lại bùng lên, có lẽ là tác dụng của huân hương, ngọn lửa trong người nhanh chóng lấy tư thái lửa cháy lan ra đồng cỏ truyền khắp toàn thân.
Hầu kết anh khẽ nhúc nhích, cố gắng khắc