“Fan ruột?”
Trong phòng khách sạn, Phó Minh Viễn dựa ngồi ở đầu giường, nhìn bình luận của cư dân mạng, cười nhạt một tiếng.
Người đàn ông mặc áo ngủ màu xám xanh do khách sạn chuẩn bị, vạt áo mở rộng, lộ ra xương quai xanh như ẩn như hiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh dựa lưng vào ván giường, cặp chân dài thẳng tắp vắt lên nhau, tư thái tùy ý lại mang theo vẻ lười biếng gợi cảm.
Nguyễn Ngưng từ trong phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy một màn tràn ngập dụ hoặc này.
Nhưng ở chung lâu như vậy, cô rất mẫn cảm với cảm xúc biến hoá của Phó Minh Viễn, tuy vẻ mặt anh không khác gì bình thường nhưng cô có thể cảm giác được rõ ràng là anh không vui.
Đây là làm sao vậy? Cô lau tóc, thật cẩn thận mà đi qua.
Phó Minh Viễn không phản ứng lại cô, tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại, môi mím càng ngày càng chặt.
Nguyễn Ngưng sợ hãi xoay người, cắm máy sấy tóc vào nguồn điện, đưa lưng về phía anh sấy tóc.
Mới vừa sấy chưa được bao lâu, bàn tay lớn của người đàn ông bỗng nhiên bọc lấy tay cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay sau đó trên eo có thêm một cánh tay mạnh mẽ có lực, cô bị kéo về phía sau, lập tức ngã ngồi trên nệm.
Mà cằm của người đàn ông cũng khẽ tựa vào bả vai cô, cả người dán lên phía sau lưng cô.
Hơi thở nóng rực lại ẩm ướt của anh phả bên tai cô, làm cô cảm giác có chút ngứa.
Nguyễn Ngưng rụt cổ, hai rặng mây đỏ bay lên mặt cô.
“Anh Minh Viễn, sao vậy?”
Cô tắt máy sấy tóc, nhỏ giọng hỏi.
Phó Minh Viễn không trả lời cô, nhận máy sấy trên tay cô, động tác nhẹ nhàng giúp cô làm khô tóc.
Nguyễn Ngưng hưởng thụ sự phục vụ của anh, thân mình chậm rãi thả lỏng.
Một lát sau, cô ngáp một cái, nghĩ ngợi, chậm rãi hoạt động thân mình, xoay người vươn cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy eo người đàn ông.
Cô dựa vào ngực anh, thoải mái cọ khuôn mặt nhỏ.
Thấy dáng vẻ thỏa mãn của cô, Phó Minh Viễn bật cười.
Lòng nhũn ra, cảm xúc buồn bực cũng tiêu tán đi không ít.
Cuối cùng cũng làm khô tóc dài của cô, Phó Minh Viễn ôm cô, vuốt ve mái tóc mềm mại, bỗng nhiên nhẹ kêu tên cô: “Ngưng Ngưng.”
“Dạ?” Nguyễn Ngưng có chút mơ hồ, thanh âm mềm mại hơn rất nhiều.
“Em nói xem…” Anh ghé vào bên tai cô.
“Nói gì ạ?” Nguyễn Ngưng nhắm mắt lại, dịu dàng hỏi.
“Em là fan ruột của ai?”
Anh ngậm lấy vành tai cô, thanh âm khàn khàn, dường như mang theo vài phần cảnh cáo.
Nguyễn Ngưng chớp mắt, có chút mờ mịt, “Dạ?”
Phó Minh Viễn khựng lại, buông cô ra, đôi mắt không được tự nhiên mà nhìn về phía khác.
Nguyễn Ngưng ngẩng đầu, hồ nghi nhìn anh vài giây, bỗng nhiên cầm điện thoại anh lên xem.
Bởi vì lâu lắm không thao tác, điện thoại đã tự động khóa màn hình, nhưng mà vậy cũng không làm khó được Nguyễn Ngưng.
Ngón trỏ ấn lên chỗ phân biệt dấu vân tay, màn hình khóa tự động mở ra.
Trên màn hình điện thoại hiện lên giao diện Weibo, sau khi đọc những bình luận của cư dân mạng, cô nháy mắt dở khóc dở cười.
Hoá ra anh vì cái này mà không vui sao?
“Anh Minh Viễn, anh đang ghen sao?”
Cô nâng mắt, đôi mắt hạnh sáng ngời mở to nhìn anh, cười ngọt ngào.
Vừa nãy Phó Minh Viễn không ngăn cản cô, lúc này nghe cô nói vậy cũng không nói gì, duỗi tay kéo cô vào trong lòng, cúi đầu liếm cắn cổ cô.
Nguyễn Ngưng thấy ngứa, cười đẩy anh, “Đừng hôn chỗ đó nữa, sẽ bị nhìn ra.”
“Nhìn ra thì sao? Anh không thể khoe ra được sao?”
Trái lại Phó Minh Viễn thật sự ngừng lại, nhưng vẻ mặt nhìn cô vẫn đen kịt.
Nguyễn Ngưng không bị anh đen mặt làm cho sợ, còn vươn hai tay sờ mặt anh, khẽ cười nói: “Không ạ, anh Minh Viễn đẹp nhất.”
Thấy cô cười khanh khách, trong ánh mắt đựng đầy yêu thích, cuối cùng tâm trạng Phó Minh Viễn cũng tốt lên chút.
Anh lại kéo cô vào trong lòng, để lưng cô dựa vào ngực anh ngồi.
“Đẹp thì có ích lợi gì?”
Cằm để ở đầu vai cô, Phó Minh Viễn ê ẩm nói, “Dụ Nhược Vũ mới là chân ái của em.”
Nguyễn Ngưng lại bật cười, cô càng ngày càng nhận ra, đừng thấy bình thường anh Minh Viễn thành thục ổn trọng lại lạnh lùng, có đôi khi lại vô cùng trẻ con.
“Sao Dụ thiên vương lại thành chân ái của em rồi?”
Cô rúc trong lòng anh, vừa thưởng thức tay anh vừa hỏi.
Người đàn ông có đôi tay như một tác phẩm nghệ thuật, cho dù trên lòng bàn tay phải có một vết sẹo nhạt cũng không làm hỏng phần mỹ cảm này.
“A, không phải em thích cậu ta mười năm sao?”
“Anh ấy là idol, có thể giống nhau sao?” Nguyễn Ngưng cảm thấy có chút oan uổng.
Phó Minh Viễn mím môi, lại há mồm cắn tai cô.
“Người phụ nữ hoa tâm.” Anh thấp giọng nói, “Không được thích cậu ta nữa.”
Ý ngoài lời là trước đó không so đo, nhưng sau này…
“Ha ha, vâng.” Nguyễn Ngưng cười khẽ ra tiếng, thấy dáng vẻ ghen tỵ của anh Minh Viễn thật đáng yêu.
Cô xoay người, tay nhỏ nâng mặt anh, cười ngọt ngào nói: “Chỉ thích một mình anh thôi, được không?”
Phó Minh Viễn nhìn cô chăm chú, cố gắng giả bộ bình tĩnh tự nhiên.
Nguyễn Ngưng câu lấy cổ anh, nghiêng đầu dựa sát vào anh, cười trong veo tiếp tục hỏi: “Được không?”
Người đàn ông nghiêng đầu qua một bên, nhưng mà khóe miệng hơi cong lên đã bán đứng anh.
“Không được sao?” Nguyễn Ngưng xoay tròng mắt, “Vậy, nếu không…”
“Nếu không cái gì?” Cô còn chưa nói xong, Phó Minh Viễn đã nguy hiểm nheo mắt lại, “Ngoài anh ra, em còn muốn thích ai?”
Nguyễn Ngưng chu miệng, vừa nãy hỏi anh lại không đáp, hiện tại còn hung ác với cô…
Thấy vẻ mặt tủi thân của cô, Phó Minh Viễn mất tự nhiên mà ho khan.
Anh hơi cúi người, hôn nhẹ lên đôi môi hồng của cô.
“Sau này chỉ được nhìn anh, chỉ được thích anh, biết chưa?” Anh bá đạo nói.
Nguyễn Ngưng lại nhếch môi, lộ ra răng nanh nhọn đáng yêu.
“Vâng ạ, em biết rồi.” Cô dịu dàng nói.
Dáng vẻ đáng yêu đó lại làm Phó Minh Viễn hận không thể hôn cô hai cái, đương nhiên, anh cũng làm như vậy.
Hai người thân thiết một lúc, Nguyễn Ngưng lại rúc vào trong lòng Phó Minh Viễn, ôm máy tính cùng nhau xem chương trình 《 Thanh Âm Đại Già Tú 》 .
Nguyễn Ngưng chăm chú xem, Phó Minh Viễn càng xem càng cảm thấy không thích hợp.
Anh vốn tưởng rằng tổ chương trình sẽ dùng anh hết sức có thể, cắt mấy đoạn biểu hiện khá “xuất