Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 102


trước sau

Tuy rằng trong vòng một ngày phải tiếp nhận lượng tin tức có chút lớn, còn phải biết chuyện có hai người miễn cưỡng "quen biết" đã chết, nhưng Harry không hề vì vậy mà trăn trở một chút nào, ngược lại, đầu cậu vừa chạm đến gối liền nhanh chóng ngủ mê luôn. Tốc độ nhanh đến mức quả thực không giống như tự nhiên ngủ....

Draco nhét cánh tay để lộ ra ngoài của cậu vào trong chăn, nhớ tới Alvin đã từng nhắc Harry vừa mới tỉnh lại, huyết thống vẫn còn đang trong quá trình tiến hành dung hợp, ngủ là hiện tượng bình thường, không cần quá lo lắng, gương mặt góc cạnh lạnh lùng dưới ánh đèn vàng ấm áp trở nên nhu hòa đi rất nhiều.

Nếu như nói trong hai năm ngủ say này của Harry, Draco đã rèn luyện ra đức tính gì lớn nhất, thì đó chính là kiên nhẫn. Đây đại khái là lần đầu tiên từ lúc hắn sinh ra tới nay quen với việc chờ đợi như vậy, hắn đã thu liễm sự ngông cuồng tự đại kiêu ngạo, lấy tư thế thành kính chưa từng có, đi chờ đợi một người khác tỉnh giấc.

Draco đứng ở bên giường một lúc, hắn đã tắm rửa xong, nhưng không có chuẩn bị nghỉ ngơi, một lát sau, hắn xoay người đi vào phòng làm việc thường ngày, đeo kính mắt, bắt đầu xử lý vài phần báo cáo và văn kiện chưa được hoàn thành, khi hắn nắm cây bút lông chim ký tên, ống tay rộng rãi vì động tác của tay mà lộ ra một đoạn cánh tay, trên đoạn cánh tay này đang bị một tầng vảy mỏng manh bao phủ, Draco đã nhận ra, nhưng chỉ liếc mắt nhìn một cái, không để ý chút nào.

....

Harry ở trong mơ đi tới một tòa hoa viên trống trải.

Trước mặt là một bức tường màu đỏ diễm lệ cực điểm được tạo bằng hoa tường vi, tô điểm lên cành lá xanh biếc, như một người đẹp nửa che nửa hở, suối phun đã không còn hoạt động, lộ ra một bức tượng điêu khắc bằng đá cẩm thạch trắng noãn vẫn còn duy trì tư thế ban ngày ở bên trong, bức tượng thiếu nữ xinh đẹp nâng bình nước, khóe miệng còn mang theo tươi cười, nhưng dưới ánh trăng lại có vẻ âm u.... Còn có những dây leo leo lên hàng rào sắt kia, rất đẹp, thậm chí ở trong góc tường còn có một cái xích đu bằng gỗ dường như đã bị lãng quên từ rất lâu, trên ghế ngồi ngổn ngang mấy cánh hoa và lá rụng bay bay.

Cậu chưa từng tới nơi này, lúc đầu, cậu còn tượng là mình đang dò xét thông qua thị giác của Voldemort, nhưng rất nhanh, một giọng nói xa lạ đã phá vỡ suy đoán của cậu.

"Nhóc con thú vị, ngươi là từ đâu chạy vào?"

Harry xoay người, nhìn thấy một người trẻ tuổi chẳng biết tự lúc nào đã đứng trước vườn hoa tường vi đỏ diễm lệ kia, gã có một gương mặt tuấn tú, nhìn hơi gầy yếu xanh xao, cả người đều bị bao phủ trong bộ áo chùng phù thủy màu đen, khóe miệng như có như không ôm lấy nụ cười, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì có vẻ là một người rất dễ thân cận.

Nhưng Harry lại hoàn toàn không cảm thấy như vậy, kỳ thực vào giây thứ nhất nhìn thấy gã, Harry tuy cũng không nhớ ra người kia là ai, nhưng trực giác đã để cơ thể cậu tiến vào tư thế đề phòng trước, nhưng sau vài lần xem xét ngắn ngủi, Harry lập tức nhớ ra mình đã gặp khuôn mặt này ở đâu rồi.

Khuôn mặt này, cũng không phải có một không hai, ngoại trừ vị Thần cai quản Ánh Sáng Carl sở hữu nó, thì còn có một vị Thần khác có gương mặt như vậy – Tà Thần Harmoris.

"Ta cảm nhận được hơi thở quen thuộc từ trên cơ thể ngươi, là của Andrea đây mà, đứa ngốc ôn nhu mà lãnh khốc kia," Harmoris thấy Harry không trả lời, trái lại còn biểu hiện đề phòng, gã cũng không tức giận, độ cong trên khóe miệng còn lớn ra một ít, "Ta nhớ ra người rồi, Harry Potter, người mà Andrea thích đến mức ngay cả mạng cũng không cần.... Ta còn vì cô ấy mà đã đau lòng một lúc lâu, đứa nhỏ ngốc kia, ngay cả linh hồn cũng đã bị xóa sạch, chỉ để lại một giọt nước mắt, giấu ở trong trái tim của người khác."

Sắc mặt Harry không khỏi tái nhợt, nhưng vẫn mảy may không buông cây đũa phép ở trong tay.

"Thu hồi cái nhánh cây vô dụng của ngươi đi," Harmoris đi tới cái xích đu đã bị lãng quên từ lâu trong vườn hoa kia, trong tay còn cầm một cành hoa tường vi nở rộ tươi đẹp, nhẹ nhàng phất một cái, cái xích đu liền hiện ra ánh sáng lộng lẫy như ngày xưa, gã ngồi xuống, không thèm lo lắng sau lưng mình đang hoàn toàn bại lộ ở trước mặt Harry, "Ở đây, ngươi không có cách nào sử dụng phép thuật, không, đừng lộ ra vẻ đề phòng như vậy," gã như cảm thấy thú vị, nhẹ giọng nở nụ cười, "Ta cũng không thể làm gì với ngươi được, bởi vì đây là một nơi tương tự với mộng cảnh, ngươi, đã xông vào chỗ nghỉ ngơi của ta."

Đương nhiên Harry sẽ không tin vào tất cả những gì gã nói, chỉ âm thầm không tiếng động sử dụng chút phép thuật, xác thực không có chút phản ứng nào.

"Ta mới là chủ nhân của mộng cảnh này." Harmoris cười nhắc nhở cậu.

"Tại sao tôi lại đi vào trong giấc mơ của ngài?" Harry cất đũa phép vào trong tay áo, lạnh lùng hỏi.

Harmoris nghiêng đầu, ngón tay thon gầy trắng noãn hững hờ thưởng thức đóa tường vi vừa mới hái xuống kia, "Tại sao ngươi hỏi mà ta lại phải nói cho ngươi biết đây?" Trong đôi mắt màu nâu của gã lập lòe ánh sáng bướng bỉnh như một đứa trẻ, như tìm được một trò chơi thú vị.

Harry mơ hồ có hơi nôn nóng, cậu thật sự tin đây là ở trong giấc mơ, nhưng vừa vặn đây cũng là chỗ khó khăn nhất, cậu vừa mới tỉnh lại, nếu như không cẩn thận bị bắt ở trong này thì rất phiền toái. Cậu đang suy nghĩ, nhất thời tầm mắt đột nhiên quét qua tòa biệt thự ở phía sau hoa viên, tầng thứ
hai, trước cửa sổ phía bên trái, có một người mặc áo choàng màu trắng đang đứng ở nơi đó, anh có gương mặt giống y đúc với Harmoris đang ở trong vườn hoa, nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn bất đồng, đôi mắt của anh rất ôn hòa, nhưng đuôi lông mày bên khóe mắt lại toát ra tia bi thương, cho dù cách nhau rất xa, Harry vẫn cảm giác được tầm mắt của anh đang dừng lại ở trên người cậu.

"Cậu sẽ không dừng ở chỗ này quá lâu đâu, đây chỉ là liên kết thần thức tạm thời, bởi vì huyết mạch Thần Linh trong cơ thể cậu còn chưa dung hợp trọn vẹn, cậu sẽ nhanh chóng chạy ra khỏi giấc mộng này thôi."

Tiếng nói ôn hòa thuộc về người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên vang lên ở trong đầu Harry, trong lòng cậu cả kinh, nhưng huấn luyện nhiều năm vẫn giúp cậu giữ vững gương mặt không cảm xúc. Tuy nhiên, vui sướng đến mấy cũng vô dụng, bởi vì hứng thú trong mắt Harmoris đột nhiên đọng lại một giây, sau đó, mặt không thay đổi chuyển về phía cái cửa sổ lầu hai kia.

Carl như theo phản xạ lui về phía sau một bước, nhưng rất nhanh anh đã trấn định lại, cũng không né tránh, cứ như vậy thẳng tắp đối diện với Harmoris.

Harry đột nhiên nhớ tới cảnh tưởng mà cậu từng nhòm ngó thông qua Voldemort, nhớ lại những chuyện mà Harmoris từng làm với Carl, nhớ tới gã ôm loại tình cảm gì với người anh trai này....

Nhưng cùng là Thần, lẽ nào Carl không có sức mạnh để phản kháng sao, sao cứ như vậy bị nhốt ở bên người Harmoris, như một con chim đang chờ chết. Harry có chút nghi hoặc ở trong lòng.

(Editor: Có lẽ Carl cũng có tình cảm với Harmoris chăng? Vì thế nên mới không nỡ ra tay với gã.)

"Anh, đã rất lâu rồi anh đã không mở miệng nói chuyện, em vô cùng mong mỏi được nghe giọng của anh, vậy mà anh lại dành nó cho một người không có chút liên quan gì đến mình.... A, nói như vậy cũng không đúng, cậu ta là đồng bọn mới của chúng ta, một tên Bán Thần buồn cười," Harmoris nhếch miệng lên tạo thành một độ cong lạnh lẽo, "Anh thích đứa bé này sao, Carl? Em cũng rất thích, rất thích quả tim ẩn chứa năng lực của Thần trong người cậu ta. Rất nhanh, trái tim kia sẽ thuộc về em."

Thanh âm của Harmoris rất nhẹ, nhưng ba người trong cuộc đều nghe rõ ràng. Harry từ chỗ Alvin đã biết rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, biết mục tiêu của Harmoris là trái tim của mình và đôi mắt của Draco, dù lo sợ, nhưng hiện giờ cậu cũng có thể cảm giác được Harmoris không có cách nào gây thương tổn sinh lý gì được với cậu, vì lẽ đó, cậu vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh như trước.

Nhưng Carl, lại dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống "người em trai" của mình, như một u hồn, nếu không phải Harry từng nhìn thấy dáng vẻ hào phóng sáng sủa trước đây của Carl từ trong những mảnh vỡ ký ức còn sót lại kia, cậu căn bản không có cách nào liên hệ hai người đó là một người được.

Harmoris là người dời ánh mắt đi trước, tầm mắt như rắn độc khóa ở trên người Harry, "Vốn còn muốn chơi một lát, bàn cờ còn chưa có dọn xong, cái người kia cũng đã tới mất rồi."

Lúc đầu, Harry còn chưa rõ ý của gã, nhưng cậu lập tức phát hiện tường hoa được làm bằng hoa tường vi nhanh chóng khô héo, suy yếu, ủ rũ héo từng bông một, lộ ra một bóng người đứng ở phía sau tường hoa.

Hình tượng của người đến cực kỳ không hợp với tình huống trước mắt, người đó như vừa chạy từ trong phòng ngủ ra, trên người là bộ đồ ngủ rộng rãi, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trên gương mặt anh tuấn, tất cả đều là vẻ không nôn nóng, đôi mắt màu bạc cũng đã khôi phục lại vẻ lạnh lẽo đã từng có.

Nhất thời vẻ mặt Harry có chút vặn vẹo, nhìn lại mình một chút, dĩ nhiên cũng là áo ngủ.

Draco nhanh chân đi lại đây, một phát bắt được Harry còn không rõ tình huống, lôi người ra phía sau mình.

"Không có xem trọng cái tên này là do tôi mất chức, làm phiền ngài đã chiêu đãi, tôi nhất định sẽ ghi nhớ từ đáy lòng." Draco lạnh lùng nói, đồng thời có ý riêng liếc nhìn Carl ở trên lầu.

"Không có gì, ta rất thích người bạn nhỏ này," Harmoris lại khôi phục dáng vẻ ngả ngớn, nhưng bông tường vi màu hồng trên tay nháy mắt đã chết héo, "Chẳng qua vì thấy thú vị nên mới dẫn cậu ta đến, vốn còn hứng thú với tiết mục còn lại, nhưng đáng tiếc, người lại tới quá sớm."

"Không cần, tôi cũng có tiết mục muốn dành cho ngài, sau này sẽ rất hân hạnh được đón tiếp ngài," Draco lạnh nhạt gật gù, bình tĩnh khắc chế như lúc đối phó với giới quý tộc thường ngày, nếu không phải quá quen thuộc Draco, Harry cũng chưa chắc có thể phát hiện ra lúc này hắn đang nổi giận, giọng của hắn vẫn lành lạnh trước sau như một, "Tôi xin đi trước."

Vừa dứt lời, mọi thứ trước mắt, hoa viên, tường vi, Harmoris, Carl, giống như ảo giác dần dần tan rã.... Ấn tượng cuối cùng của Harry, là Carl ở trước cửa sổ, dường như anh đang cười phất phất tay, như là đang tạm biệt với bọn họ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện