Vào một ngàn năm trước, lúc Hogwarts vừa mới được thành lập, bốn người sáng lập đã hợp tác với Merlin và Vua Arthur làm năm pháp trận bảo vệ ngôi trường này.
Gryffindor đặt pháp trận ẩn núp trên đỉnh khung, ánh lửa đỏ hoàn toàn treo ở phía trên toàn bộ lâu đài, dùng để trục xuất các sinh vật hắc ám; bên trong pháp trận của Slytherin ẩn chứa nguyên tố "Nước" mạnh mẽ, nó bị dấu ở dưới nền đất của lâu đài, ở đó dòng nước từ Hồ Đen sẽ chảy từ trong đường ngầm vào, cung cấp đủ nguồn nước để hoạt động pháp trận này.
Nguyên tố "gió" trong pháp trận của Ravenclaw thì không ai bằng, nó được giấu ở trong những cành lá bên trong Rừng Cấm, trên mỗi một chiếc lá đều lưu lại dấu ấn nữ tính của vị phù thủy vĩ đại kia; còn của Hufflepuff ôn hòa, pháp trận của cô là nguyên tố "đất" dày rộng, trận pháp này đầy rẫy trong từng miếng bùn đất ở phạm vi của Hogwarts, dùng để tẩm bổ cho vùng đất này.
Còn Merlin và Vua Arthur, họ đã xây một bình phong kiên cố nhất cho tòa lâu đài này, trận pháp của bọn họ đã bảo vệ toàn bộ Hogwarts, bảo vệ nơi này khỏi những lần quấy rầy từ bên ngoài.
Ai ai cũng đều truyền tụng công lao của các vị Thần và mấy người sáng lập, nhưng chưa từng có người nào được tận mắt thấy cũng như không có cách nào tìm hiểu được về cái sức mạnh khổng lồ này.
Hiện tại, Harry chính là nghĩ như vậy.
Cậu đi theo Draco và Dumbledore, đi qua mỗi một mật đạo của Hogwarts, tận mắt chứng kiến mắt trận của năm cái pháp trận này.
Pháp trận do bốn người sáng lập tạo ra cũng không lớn, nhưng mỗi một cái đều phức tạp hơn tất cả những pháp trận mà Harry từng gặp. Những hoa văn mỹ lệ thuộc về nguyên tố độc nhất của bốn người sáng lập đan xen vào nhau, quấn lấy nhau, như hàng vạn bông hoa chen chút nở ra cùng một lúc, mỹ lệ đến chấn động tâm can, nhanh chóng đánh sâu vào thị giác người xem, chiếm hết tất cả sự chú ý, nếu nhìn lâu, bạn thậm chí sẽ có loại cảm giác như bị rơi vào ảo giác.
"Đây là pháp trận hao phí lực lượng sinh mệnh, vật liệu mà bốn người sáng lập sử dụng, chính là tính mạng của bọn họ," Dumbledore đứng trước pháp trận của Slytherin, trong không gian nhỏ hẹp lạnh lẽo có một ngọn lửa màu xanh diễm lệ đang phát sáng, đó là nguồn sáng duy nhất trong cái nơi tràn ngập bóng tối này, vẻ mặt của Dumbledore biến thành vẻ nghiêm túc hiếm có, bên trong cặp mắt lam nhạt kia lóe ra tia bi thương không dễ phát hiện, "Bọn họ phải gánh trách nhiệm của thời đại, khai sáng ra tương lai cho Giới Phù Thủy. Mỗi một người trưởng thành trong Giới Phù Thủy này, đều không thể rời bỏ sự che chở của bọn họ. Nhưng hôm nay, những đứa nhỏ lớn lên dưới sự bảo vệ của họ, đã có một phần, quên mất lòng cảm kích, lựa chọn phá hoại nơi đây. Đây thực sự là một vết nhơ nặng nề trong lịch sử của Giới Phù Thủy."
Tầm mắt của Harry dời khỏi pháp trận, chuyển về phía Dumbledore, tóc của cụ đã trắng xóa, nhưng thân hình đứng ở đó vẫn kiên cường như cũ, cây đũa phép cũ kỹ được giấu trong tay áo của cụ, cái tay cầm nó chưa từng được chân chính thả lỏng, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị chiến đấu.
Harry biết rõ ý chưa nói hết của cụ, chỉ cần cụ còn sống một ngày, cụ sẽ bảo vệ Hogwarts ngày đó, cho đến khi ngã xuống.
Bởi vì cụ là trụ cột tinh thần của Giới Phù Thủy.
Mà giây phút này, Harry nhìn cụ, trong đầu xẹt qua ký ức kiếp trước – lúc Thánh Đồ từ nước ngoài tới, đạt thành liên minh với Hội Phượng Hoàng. Khi người đàn ông tên Gellert kia bước vào Đại Sảnh, Harry rõ ràng nhìn thấy, trong mắt Dumbledore sáng lên tia sáng mà cậu chưa từng được gặp qua.
Đó là ánh sáng thuộc về thời niên thiếu của Dumbledore, đại diện cho tình yêu say đắm đến chết không quên, tình yêu đã vượt qua cả nửa thế kỷ, vẫn nồng nàn như trước, chưa từng tận diệt của cụ đối với ai đó.
"Chúng ta nhất định sẽ thắng, giáo sư," Harry nhẹ giọng nói, đôi mắt lục biếc đã rút đi vẻ ôn hòa thường ngày, có chút gì đó, đã được chôn sâu từ rất lâu, lạnh lẽo cứng rắn như băng chậm rãi hiện lên, "Chúng ta đã thắng một lần, thì sẽ có lần thứ hai. Thần thì đã làm sao, vạn vật trên thế giới này, đều sẽ rơi xuống và bị thiêu cháy."
Tiếng nói của cậu vừa phát ra, Draco liền có chút kinh ngạc nhìn cậu một lúc, đương nhiên hắn biết cái người bên cạnh mình không phải lúc nào cũng ôn nhu tốt bụng, nhưng bình thường cậu đều dằn những phần tăm tối đó xuống tận đáy lòng, rất ít khi thổ lộ với hắn.
"Đúng, chúng ta sẽ thắng," Dumbledore thở dài một tiếng, quay đầu lại nhìn hai thiếu niên ở bên, mỉm cười nói, "Thầy còn muốn sớm được thấy hôn lễ của hai đứa nữa mà."
Harry hơi đỏ mặt, nhưng vẫn trấn định, liếc sang Draco một chút, sau đó đè thấp giọng, hàm hồ nói: "Nếu có khả năng, con cũng rất mong chờ hôn lễ của thầy."
Lông mày của Dumbledore không tự nhiên run lên, còn Draco thì nhếch khóe miệng lên thành một đường cong.
Dumbledore ho khan một tiếng, "Trận pháp của Slytherin đã được gia cố, tiếp theo nên gia cố cái của Hufflepuff, không biết bọn Alvin đã xong chưa...." Cụ vừa nói vừa đi ra ngoài, đôi tai ẩn giấu dưới mái tóc trắng xóa mơ hồ có xu thế biến thành màu hồng.
Harry và Draco liếc mắt nhìn nhau, cùng hơi hơi kéo dài khoảng cách với Dumbledore, nhỏ giọng hỏi: "Hội Phượng Hoàng với nước Đức đã bàn bạc đến đâu rồi?"
"Gần xong rồi, điều kiện mà Hội Phượng Hoàng đưa ra cũng không tính là hà khắc, trên thực tế, tôi cảm thấy dù có hà khắc một chút thì bên kia cũng sẽ đồng ý thôi, nhưng ai biểu hiệu trưởng của chúng ta đau lòng cho người yêu cũ của ông ấy cơ chứ," độ cong trên khóe miệng Draco cong thêm một chút, bên trong cặp mắt xám toát ra ý cười trêu chọc, sau khi bị Harry thúc một cái cũng không có ý thu lại, "Thành thật mà nói, tôi cảm thấy hai người đó thực sự tuyệt phối. Thật đó."
....
Sau khi kiểm tra và củng cố pháp trận của bốn người sáng lập, mọi người lúc này mới bắt đầu nghiên cứu trận pháp của Merlin và Vua Arthur, cũng chính là pháp trận duy nhất mà Lynn Brook dò xét ra được mắt trận.
Có lẽ Lynn Brook chỉ coi đó là một nhiệm vụ cần phải chấp hành, cho dù có phải hao phí máu tươi của bạn học. Nhưng đối với Harmoris, đây không thể nghi ngờ là một nước cờ hay, chỉ cần hy sinh một mình Lynn Brook, lại tìm ra được pháp trận mạnh nhất đồng thời cũng là pháp trận khó công phá nhất, nếu không mở được lớp bình phong này, sẽ rất khó mà công kích được Hogwarts – trong khi hai người mà gã muốn có được nhất, Harry và Draco, lại đang ở trong lâu đài này,
cho dù gã có dùng thần cách để đến, thì cũng phải trốn ở mặt sau tường bảo vệ Hogwarts.
Vì thế, củng cố pháp trận gì gì đó chỉ có tác dụng kéo dài thời gian, Harmoris đã phát hiện ra mắt trận, bức tường bảo vệ này bị phá nát chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, điều họ phải làm, là trước khi bình phong bị phá nát, phải dành được càng nhiều lợi thế.
Nhưng Harry nhìn kỹ báo cáo mấy tháng này, nhìn mấy hình tam giác màu đỏ trên bản đồ, đều là tai nạn xảy ra ở các khu trọng điểm, cậu có hơi khó hiểu, hỏi Alvin: "Tôi không hiểu, gã muốn làm gì? Nhìn hành động của gã, hình như chỉ muốn phá hoại mà thôi, tốt xấu gì Voldemort còn có tổ chức Tử Thần Thực Tử do y thành lập, còn gã.... Căn bản không để ý chuyện này, thứ gã muốn, hình như, là phá hủy thế giới này."
"Gã muốn chính là cái này," người nói chuyện là Vân Miểu, cô đang kiểm tra pháp trận bảo vệ, trên bàn tay trắng nõn ngưng tụ chùm sáng màu nhạt, tay áo màu trắng thêu hoa trượt xuống, lộ ra cánh tay nhỏ gầy, "Sức mạnh của Harmoris là hắc ám đến từ thế giới, thế giới này càng hỗn loạn, thì gã càng mạnh – theo hiện tại mà nói, gã đã là người mạnh nhất trong chúng tôi."
Harry sửng sốt một chút, "Tại sao?"
"Sức mạnh của gã đối lập với ánh sáng, từ khi sinh ra đã đạt được sức mạnh mạnh nhất, chẳng qua là vì ở trong cùng một cơ thể với Carl, thần cách còn không ổn định nên mới ngủ say, nhưng bây giờ.... Gã hẳn đã mạnh hơn trước, bởi vì gã đã cắn nuốt lực lượng ánh sáng của Carl," trong mắt Vân Miểu xẹt qua tia sáng tối tăm, chùm sáng trên tay như chịu ảnh hưởng của tâm tình mà lắc lư hai lần, "Carl và gã, chỉ có một trong hai người mới có quyền khống chế cơ thể, nhưng gã đã lấy linh hồn của Carl ra ngoài.... Chứng tỏ lực lượng ánh sáng của anh ấy, cho dù không có bị Harmoris cắn nuốt, thì cũng đã bị giam giữ."
Harry nhớ lại bóng dáng màu trắng đứng trước cửa sổ sát đất kia, anh ấy có một đôi mắt màu nâu ôn hòa nhất thế gian này, dù lúc đó cậu với anh cách xa nhau như vậy, hẳn phải không thấy rõ ràng, nhưng Harry vẫn nhìn rõ được anh. Cậu nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Carl, đôi môi không có huyết sắc, nhưng ánh mắt của anh vẫn ôn nhu như nước chảy, chẳng qua đã không còn ý cười như lúc trước.
"Carl, anh ấy.... Không phải đã áp chế Harmoris rất nhiều năm rồi sao," Harry có một loại hảo cảm không tên với Carl, cho nên đối với tình cảnh lúc này của anh, có chút lo lắng, không nhịn được thấp giọng hỏi, "Nói không chừng, anh ấy hẳn còn giữ lại thực lực nhất định nào đó."
Vẻ mặt của Vân Miểu càng lạnh hơn, "Harmoris không phải là Carl, gã sẽ không để lại kẽ hở, huống chi," Vân Miểu cắn cắn môi, giọng lập tức thấp đến mức gần như là đang thì thầm, "Carl đối với Harmoris.... Xưa nay đều không tàn nhẫn được...."
Harry sững sờ, mơ hồ phát hiện được chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn vẻ mặt của Vân Miểu, cậu không hỏi thêm nữa, nhiệm vụ kiểm tra cũng đã hoàn thành, sau khi tạm biệt với Vân Miểu, cậu liền đi tới bên người Draco.
Vân Miểu nhìn bóng lưng đi cùng nhau của hai người, không biết nghĩ tới điều gì, cô níu áo choàng trên người, như cảm thấy lạnh giá – nhưng trên thực tế, nếu không phải bị thương, Thần căn bản không biết lạnh là gì.
....
Alvin là người cuối cùng rời đi sau tất cả mọi người, Vân Miểu trở về phòng ngủ, Draco và Harry đi vào Đại Sảnh, Dumbledore đến Hội Phượng Hoàng, chỉ có một mình anh, đi theo hướng ngược lại, qua hành lang dài đằng đẵng chập chờn ánh lửa, gõ vang cửa hầm.
Medusa trên cửa bị anh đốt nhiều lần nên đã sớm có kinh nghiệm, không kịp đợi Severus mở miệng liền lấy lòng lui qua một bên, Alvin cười cười, tiện tay đóng cửa lại.
Severus còn đang đứng ở bên cạnh cái vạc của ông, ghi chép, đối với sự xuất hiện của một vị Thần nào đó, ông chẳng có bất kỳ phản ứng gì, mãi đến khi eo đột nhiên bị ôm, ông mới nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: "Buông ra!"
"Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lúc," Alvin hôn lên tai của ông, nhờ vào sự giám sát của anh, Severus đã không còn có cơ hội bận bịu đến trời đất tối tăm nữa, ăn uống và nghỉ ngơi đều đã theo quy luật, mái tóc đen nhu thuận cũng đã khôi phục lại vẻ nhẹ nhàng khoan khoái vốn có, ý cười trong mắt Alvin lại sâu hơn một điểm, "Em cứ tiếp tục làm việc của mình đi, để anh ôm một lúc."
Severus dừng lại, cảm thấy mình cả đời này chắc cũng không thể nào lý giải được bộ não của vị Thần đại nhân này, cũng lười dây dưa với anh, rất nhanh ông lại đặt sự chú ý lên số liệu trên quyển ghi chép.
"Sievert, anh cảm thấy mình rất may mắn," Alvin được voi đòi tiên, đặt cằm lên trên vai Severus, tóc rối trên trán khẽ lướt xuống, che đi cảm xúc ôn nhu như hồ nước mùa xuân trong mắt anh, mà Severus cũng không quay đầu lại, nhất định bỏ qua thời khắc này, ông chỉ cảm thấy cánh tay đang ôm eo mình lại nắm chặt một chút, có hơi nóng phun lên trên tai, mà giọng nói quen thuộc kia lại phát ra, "Còn may, rằng anh đã tìm về em."
Biết lúc này Severus sẽ không phân cho anh nửa điểm chú ý, Alvin cũng không nháo, chỉ an tĩnh nhìn, buông xuống tất cả vẻ lạnh lùng tàn khốc khi làm Thần, chỉ làm một người yêu bình thường muốn bồi người đàn ông tên Severus này đến hết đời.
Bởi vì anh thật sự cho là mình rất may mắn, Andrea cả đời cũng không có được tình yêu, Vân Miểu tự tay đánh mất tình yêu của mình, Carl và Harmoris.... Kết cục chỉ có thể là chết.
Mà anh, sau khi phạm sai lầm, còn có cơ hội cứu vãn, đây đã là chuyện may mắn của đời.
Anh sẽ không yêu cầu quá nhiều, chỉ cần Severus chịu ở lại bên cạnh anh, thì đã là chuyện rất tốt rồi.