Phi thường ác ý quơ quơ đá Phép thuật ngay trước mặt Quirrell, Harry rất tốt bụng nhìn vẻ mặt của gã càng thêm vặn vẹo.
"Trường sinh bất lão thì có cái gì tốt cơ chứ," Harry nhếch khóe môi, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo, "Chỉ vì muốn tránh khỏi cái chết, mà để máu tươi và xương cốt của nhiều người như vậy làm lót đường cho ông."
Những tiếng kêu rên của những người vô tội kia, Harry vĩnh viễn sẽ không quên.
Kỳ lạ là Voldemort cũng không lên tiếng, nhưng Harry lại không đi nghĩ xem y đang nghĩ gì, dù sao tên đó hiện giờ chỉ có sức chiến đấu khoảng 0.5 thôi.
Không chút khách khí vượt qua Quirrell, đối diện với gương mặt rắn kia, Harry bĩu môi đầy ghét bỏ, lấy lọ chứa nước mắt Bằng Mã mà Draco đã tặng từ trong túi ra.
Nước mắt Bằng Mã tượng trưng cho thánh khiết, là dược liệu chữa thương cực kỳ tốt với người bình thường, nhưng đối với Voldemort, nó không khác gì độc dược cả.
"Đứa con nhà Potter, dừng hành vi ngu xuẩn của mi lại, cha mẹ mi đã làm bẩn vinh quang thuần huyết. Nhưng Chúa tể Hắc ám rất nhân từ...."
Lời của Voldemort còn chưa nói hết thì đã biến thành một tiếng hét thảm, bởi vì Harry đã không cảm xúc đổ nước mắt Bằng Mã vào mặt của y.
Gương mặt rắn kia giống như bị axit sunfuric tạt vào, trở nên vặn vẹo, kèm theo từng đợt khói đen bốc lên cùng tiếng gào thét của Voldemort.
Mà Harry chỉ bình tĩnh nhìn mọi việc phát sinh, giữ lại một chút nước mắt Bằng Mã, nhàn nhã ngồi lên trên một cái băng ghế.
Quirrell có vẻ đã đau đến hôn mê, bởi vì còn đang trong thời gian tác dụng của hóa đá, cho nên gã chỉ có thể cứng rắn ngã xuống.
Xem ra là rất đau đi, Harry không hề cảm thông thầm nghĩ.
+++++++
Xét thấy Voldemort đã knock-out, còn Dumbledore thì không thể tới nhanh như vậy, Harry lại bắt đầu tập trung tinh thần nghiên cứu tấm gương Ảo ảnh. Cậu vẫn còn canh cánh ở trong lòng hình ảnh mà nó hiện lên vào lễ Giáng Sinh.
Sao lại là Draco? Xuất hiện Ginny mới khá là bình thường a.
A, tao là người hiền lành, tấm gương rách, tao sẽ cho mày thêm một cơ hội, hiện lên hình ảnh chính xác cho tao.
Harry vừa nghĩ linh tinh, vừa bóp cổ tay ôm tâm tình dũng sĩ đứng trước gương.
Lại giống như lần trước, tấm gương lại gợn sóng, chỉ sau chốc lát, thì cho ra một cảnh tượng.
Là Đại Sảnh của Hogwarts, có rất nhiều người đang đứng ở đó, Dumbledore, Fred và George, Sirius, Pansy, Blaise.... Thậm chí còn có cả Snape.
Bọn họ đều rất mệt mỏi, quần áo hơi rách rưới một chút, đầu thì lộn xộn, nhưng ai ai cũng đang rất vui mừng.
Viền mắt Harry ươn ướt, cậu biết hình ảnh đó biểu hiện cho cái gì, đó là cảnh tượng sau khi đã đánh bại Voldemort, khác với kiếp trước, ở trong này, những người cậu quan tâm vẫn còn sống, tất cả mọi người đều sống sót an toàn.
Những người trong tấm gương vốn đang xếp thành vòng tròn, nhưng hiện tại lại đột nhiên tách ra, tạo thành một con đường. Harry nhìn chăm chú, phát hiện người từ xa đi tới là chính cậu....
Nhưng vấn đề ở chỗ, hiển nhiên không chỉ có mình cậu.
Draco đi sau cậu, hơn nữa hai người còn đang nắm tay nhau!
Ôi Merlin! Ai đó mau tới ngăn cản tấm gương rách này đi!
Hiển nhiên Merlin không có thời gian nghe lời cầu xin của Harry, còn tấm gương Ảo ảnh thì phi thường trung thực hoàn thành nghĩa vụ của mình.
Harry gần như tan vỡ khi nhìn thấy Draco cúi đầu hôn cậu ở trong gương, mà đáng sợ
hơn ở chỗ, cậu một chút phản kháng cũng không có, chỉ hơi hơi đỏ mặt mà thôi.
Người chung quanh cũng mang dáng vẻ thấy mãi thành quen, tất cả mọi người đều cười hì hì, thậm chí Fred và George còn hưng phấn huýt sáo.
Harry cảm thấy tuyệt vọng với cái gương này, đây nhất định là một cơn ác mộng, sao nó có thể là khát vọng trong nội tâm của cậu được, thật không có khoa học!!
Tốt hơn hết là mình nên ngất đi, Harry từ bỏ ngã xuống ghế, an tâm giả chết chờ cứu viện.
++++++++
Harry nằm úp sấp trên mặt đất không được bao lâu thì Dumbledore đã chạy tới, tuy rằng mắt nhắm nhưng vẫn có thể nghe được tiếng nói chuyện, giáo sư McGonagall cũng tới, còn có cả Snape nữa.
Bọn họ nhanh chóng đưa cậu xuống phòng y tế, sau khi được tiếp xúc với cái giường mềm mại, Harry quyết định bản thân phải cố gắng ngủ một giấc, mặc kệ Draco hay là Voldemort, trước tiên cút sang một bên hết đi.
Chờ đến khi tỉnh lại thì đã là chạng vạng, dựa theo kinh nghiệm kiếp trước, hiện giờ bên cạnh cậu hẳn là Dumbledore.
Nhưng mà bây giờ....
"Rốt cuộc đã tỉnh chưa, quý ngài Chúa Cứu Thế, một mình chạy đi làm anh hùng có cảm giác thế nào?" Draco ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi.
Không thể biến thành người khác theo tôi sao, Harry kêu rên một tiếng ở trong lòng, hướng về phía trong giường, hơi co lại.
"Nên nói thật đáng mừng làm sao, rốt cuộc học viện Slytherin cũng biến thành ổ sư tử, đầy kẻ mang chủ nghĩa anh hùng cùng kích động lỗ mãng," Draco không có ý định buông tha cậu, "Sao cậu dám một mình tự ý đi đột phá nhiều cửa ải của giáo sư như vậy, còn thiếu chút nữa ném mạng vào trong tay Chúa tể Hắc ám!"
Harry muốn nỗ lực giải thích một hai câu, tỷ như Chúa tể Hắc ám hiện giờ chỉ là một tên đần độn chờ bị đánh, nhưng khi chạm đến đôi mắt tràn đầy tức giận của hoàng tử Slytherin, cậu vẫn cảm thấy tiếp tục câm miệng mới là hành động sáng suốt.
Draco đúng là do chính tay Snape dạy dỗ, thương tổn toàn bộ Harry từ trong ra ngoài. Cuối cùng vẫn là bà Pomfrey đến giải cứu cậu, lấy lý do bệnh nhân cần phải được tĩnh dưỡng đuổi hoàng tử Slytherin ra bên ngoài.
Thật sự rất cảm ơn trời đất, Harry phối hợp giả trang thành bộ dạng yếu ớt, kỳ thật hiện giờ cậu thấy chỗ nào cũng rất tốt a.
"Sẽ trừng trị cậu sau." Draco hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, phủi phủi quần áo đi ra ngoài.
Harry bĩu môi, ngay sau đó là nghỉ hè, ai sợ ai cơ chứ.
Tác giả có lời muốn nói: Chương này đúng là dốc hết tâm huyết, bởi vì lúc tôi gõ chữ thì không chỉ thấy đau đầu mà còn muốn ói, có cảm giác lăn qua lăn lại trong dạ dày, cực kỳ khó chịu.... Vì lẽ đó nếu chất lượng không được tốt, mong rằng mọi người sẽ bao dung QAQ.