Ra khỏi Gringotts, Draco còn tới cửa hàng độc dược mua chút dược liệu. Hiển nhiên người chủ là một trong những người thường xuyên cung cấp hàng cho nhà Malfoy, vì thế hắn chỉ cần chỉ định tên dược liệu, và từng thứ sẽ được đóng gói cẩn thận, đảm bảo giao đúng hẹn đến trang viên Malfoy.
"Cậu muốn mua cái gì không?" Draco hỏi.
Harry phất tay một cái, cho dù được sống lại một lần nữa nhưng cậu vẫn như trước không hề thích độc dược một chút nào.
"Cậu thất thần từ nãy giờ rồi, đang nghĩ cái gì thế?" Trên đường trở về, Draco vừa xem Harry nhét cái gì đó vào túi không gian vừa hỏi.
Đang nhớ đến vị hôn thê của cậu, Harry bĩu môi, căn bản không muốn để ý đến hắn.
Kỳ thật nếu như vừa nãy không vừa vặn gặp phải, thì chắc Harry đã quên mất Draco còn có một người vợ chưa cưới. Bởi vì tuy rằng lúc còn học trong trường, Draco đã có hôn ước với cô ấy, nhưng vẫn cố kéo dài không chịu kết hôn, hình như còn có một bài báo lá cải nào đó từng đăng lên những suy luận giải thích lý do vì sao gia chủ trẻ tuổi nhà Malfoy này cứ chậm chạp không chịu kết thúc đời sống độc thân, cái này còn chưa nói tới chuyện có bao nhiêu thiếu nữ vẫn nhìn chằm chằm vào vị trí phu nhân Malfoy như lúc trước.
Có điều, kiếp trước Draco chắc chắn không phải vì tình yêu mới đính hôn với Astoria, Harry rất khẳng định điều này, bằng không theo tính cách bá đạo của hắn, chắc chắn sẽ không kéo dài lâu như vậy, vừa ra khỏi trường liền trực tiếp rước người về nhà rồi. Phỏng chừng lại là vì lợi ích gia tộc gì đó.
Nghĩ tới đây, Harry không khỏi liếc mắt nhìn người bên cạnh một chút, đột nhiên tò mò, nếu hắn không cẩn thận thích người nào khác thì phải làm sao bây giờ, hắn có thể không cân nhắc đến lợi ích gia tộc, cũng không để ý tới ánh mắt của người ngoài hay không.
Harry bị vấn đề này bám đuôi suốt dọc đường tẻ nhạt, mãi cho đến khi bị phương thức đỗ xe thô bạo của kỵ sĩ đường phố làm cho thức tỉnh.
"Tôi muốn kiện bọn họ." Sắc mặt của Draco tái xanh, Harry không hề nghi ngờ rằng nếu hiện tại có thể dùng phép thuật thì hắn sẽ lập tức biến cái lượng giao thông công cộng này thành một đống cặn bã.
"Có trời mới biết rằng tại sao tôi phải ngồi trên cái xe công cộng bị điên này với cậu, rõ ràng trong trang viên Malfoy có rất nhiều xe ô tô được cải tạo bằng phép thuật."
"Đại khái bởi vì cha Sirius cũng không nghĩ tới chuyện đi kiếm một chiếc xe ô tô được phép thuật cải trang." Khí sắc của Harry vẫn như trước, tuy rằng cậu cũng có chút không thoải mái trong dạ dày.
Draco hung hăng trừng Harry, nhấn chuông cửa nhà Black.
Người mở cửa là Sirius, thấy bọn họ trở về liền lập tức biểu hiện như trút được gánh nặng, "Hoan nghênh đã trở về," Sirius xoa xoa đầu Harry, "Lập tức sẽ có cơm ăn."
Harry cười cười với cha đỡ đầu của mình, thừa dịp Draco đi chào hỏi mẹ hắn, liền thấp giọng nói với Sirius: "Bị giáo huấn đến giờ?"
Nhất thời Sirius trở nên suy sụp, "Đúng, tinh lực của chị Narcissa quả thực rất đáng sợ, phụ nữ đã kết hôn đều như vậy sao?"
"Có thể." Harry nhún nhún vai, cậu nhớ tới dáng vẻ của phu nhân Weasley khi dạy dỗ cặp sinh đôi, đó mới gọi là tinh lực vô hạn a.
Đến giờ ăn tối, Remus vẫn chưa về nhà, Sirius giải thích, nói là vì cửa hàng có việc. Tuy Harry hơi hoài nghi nhưng vẫn tiếp nhận lời giải thích này.
Bởi vì chỉ có bốn người, mà Narcissa cũng không phải là người ngoài gì, vì thế bọn họ không ăn cơm trên bàn ăn bình thường, mà đổi thành cái bàn tròn nhỏ trong phòng khách.
Nghe được tên Remus, Narcissa thoáng nhíu mày lại, "Người sói kia?"
"Không sai, là anh em tốt của em." Sirius nhanh chóng trả lời, vẻ mặt đề phòng, như thể nếu Narcissa nói thêm câu gì nữa thì ông sẽ rút đũa phép ra.
Lại tới nữa, Harry hơi đau đầu, thẳng thắn cúi đầu chuyên tâm dùng cơm. Cái tật xấu hay nóng nảy này của Sirius đoán chừng không đổi được.
Hiển nhiên Narcissa cũng vô cùng hiểu rõ tính tình của em trai mình, bà thiếu kiên nhẫn hừ một tiếng rồi mặc kệ ông.
Draco thì lại dùng ánh mắt ngạc nhiên như nhìn thấy động vật mà đánh giá cậu của mình, cực kỳ hoài nghi chuyện mình cùng với người kia thật sự có tồn tại quan hệ máu mủ sao. Độ thông mình cùng hành vi này, quả nhiên chỉ có thể được phân đến Gryffindor.
Draco cười lạnh một tiếng ở trong lòng, cũng như Harry bắt đầu chuyên tâm hưởng thụ bữa tối. Dù sao thì tài nấu nướng của Kreacher vẫn khá tốt.
Xét thấy bầu không khí nặng nề dị thường này, vừa ăn xong, Draco liền theo phu nhân Malfoy chào tạm biệt. Trước khi rời đi còn không quên nói tiếng tạm biệt với phu nhân Black trong khung ảnh.
Phu nhân Black mặc váy đen toàn thân không còn điên cuồng giống như trong trí nhớ của Harry, đúng là bà đã có tuổi, nhưng vẫn tao nhã khéo léo, còn khá là thân thiết quan tâm hỏi hang tình trạng gần đây của Draco.
Điệu bộ này, người không biết còn tưởng rằng Draco mới là cháu ruột của bà ấy mất, Harry đồng tình nhìn cha đỡ đầu của mình, phát hiện Sirius cả kinh đến nỗi con ngươi cũng sắp rơi ra.
++++++++
"Nhớ viết thư cho tớ đấy." Khi tiễn Draco ra ngoài cửa, Harry nói.
"Nếu như thư hồi âm của cậu có thể khiến tôi hài lòng." Draco rụt rè nâng cằm, khóe miệng hơi nhếch lên.
Đây
là yêu cầu quỷ gì, mặt Harry xạm lại, nhưng tốt xấu gì cũng không quên chào tạm biệt với phu nhân Malfoy.
Narcissa vẫn mỉm cười nhìn hai người, lúc rời đi còn hôn lên gò má của Harry.
Harry hơi sửng sốt, nhưng lập tức an ủi bản thân, hiện giờ cậu mới mười một tuổi, bị mẹ của bạn hôn một chút cũng rất bình thường.
"Học hỏi con đỡ đầu của em một chút đi, Sirius. Đứa nhỏ như vậy còn hiểu được cái gì gọi là phong độ hơn cả em." Sau khi phu nhân Malfoy bỏ lại câu này, thì đã cùng Draco lên xe ô tô được cải trang của nhà Malfoy.
Sirius tức giận trợn trừng mắt.
Harry thì lại cảm thấy thập phần vi diệu, trong nháy mắt cậu phi thường muốn nói với phu nhân Malfoy, thưa cô, e rằng con trai cô rất khó mà đồng ý lời giải thích của cô, cậu ta vẫn khăng khăng cho rằng sự tồn tại của cháu chính là nỗi sỉ nhục phong độ của Slytherin.
Chờ đến khi lên lầu, lúc Harry kiểm tra lại đồ mình mua mới phát hiện túi không gian của Draco vẫn còn ở chỗ cậu.
Tùy tiện tìm lúc nào đó trả lại cho hắn là được rồi, Harry cũng không để ý, giờ cậu phải tập trung toàn bộ lực chú ý của mình vào cái cọc mới mua ngày hôm nay cái đã.
Hôm nay, lúc đến chỗ giao dịch Gringotts nhìn thấy cái này, Harry vui đến mức suýt chút nữa reo thành tiếng.
Kiếp trước cậu từng thấy cái cọc này rồi, đó là đồ cất giữ bị Bộ Pháp Thuật tịch thu của một tên quan chức tham ô nào đó. Bởi vì Hermione phụ trách vụ này, nên lúc kiểm kê tài sản của gã, Harry cũng đi qua xem, vừa vặn phát hiện cái cọc này, cậu liền hào phóng mua lại. Những món đồ như thế này vốn sẽ bị đấu giá rẻ trên thị trường, mà Harry ra giá cũng không thấp, vì thế, Bộ Pháp Thuật cũng rất vui vẻ cho cái nhân tình này.
Sau khi mua được, Harry lại phát hiện cái cọc đó không những chứa năng lượng bạch phép thuật cực cường, mà còn có tính phá hoại rất cao, những công cụ phòng hộ cao cấp được cậu tiện tay dùng thử đều bị rách đến nát tan.
Harry lấy cái mặt dây chuyền từ trong túi không gian ra, mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng trực giác của cậu nói rằng cái cọc này có khả năng hủy diệt Trường Sinh Linh Giá.
Như cảm giác được nguy hiểm đến gần, dây chuyền khảm đá quý màu xanh biếc hình chữ S lóe lên một cái, một bóng người vặn vẹo bay từ trong ra ngoài.
Harry không chút do dự lấy cọc đâm xuống, bởi vì cậu thật sự không muốn thấy gương mặt rắn kia của Voldemort một chút nào.
Lập tức cọc đâm xuyên qua mặt dây chuyền, bùng ra một tiếng gào thét thống khổ. Bên trong mặt dây bốc lên khói đen cuồn cuộn, như một con rắn quấn lấy cái cọc đang phát ra ánh sáng trắng bệch, còn cái cọc thì bị ăn mòn theo tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Harry cảnh giác rút đũa phép ra, phòng trường hợp bất trắc.
Nhưng mà còn may, sợi khói đen kia cũng không thể kéo dài quá lâu, rất nhanh đã yếu đi, cuối cùng thì biến mất. Mà cái cọc cũng chỉ còn dư lại một đoạn nhỏ.
Harry cũng không dám quá xem thường, lấy dụng cụ đặc biệt từ trong thùng đồ mới mua, đem mặt dây chuyền lăn qua lăn lại mấy lần mới kiểm tra xong, đồng thời cũng xác nhận trên dây chuyền cùng cái cọc kia cũng đã bị mất phép thuật, biến thành đồ vật thông thường. Nhưng để bảo đảm, cuối cùng cậu vẫn cho hai thứ đồ đó vào dung dịch ăn mòn để xử lý triệt để.
Nếu để Draco biết cậu cứ như vậy mà hủy diệt di vật quý giá của người sáng lập Slytherin, nhất định hắn sẽ liều mạng với cậu mất. Harry vừa đổ tro cặn của dung dịch ăn mòn vừa nghĩ như vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Nghĩ tới đây, Harry không khỏi liếc mắt nhìn người bên cạnh một chút, đột nhiên tò mò, nếu hắn không cẩn thận thích người nào khác thì phải làm sao bây giờ, hắn có thể không cân nhắc đến lợi ích gia tộc, cũng không để ý tới ánh mắt của người ngoài hay không.
Bên cửa sổ: Hắn sẽ.
Anh, xem mặt mũi của kẻ chứa chấp con trai mà cho thêm vài bình luận đi ~ ánh mắt tỏa sáng như sao.
(Editor: Hôm nay tôi bị sốt, đầu óc không được tỉnh táo. Nếu thấy có chỗ edit bị lặp lại hay không được hay thì comment ở bên dưới. Để hôm nào khỏe lại tôi sẽ sửa.)