Đúng như Draco đã nói, Harry sau khi tỉnh lại thì đã phải trải qua một đoạn tháng ngày lửa đốt. Đầu tiên là giáo sư Snape và bà Pomfrey, tuy rằng cậu đã kiên định cho rằng mình không có chuyện gì, nhưng vẫn bị ép uống một đống độc dược kỳ kỳ quái quái, chỉ riêng mùi vị thôi thực sự là đủ biến thái, vừa mới uống thì đã biết chúng là sản phẩm của Snape.
Bọn họ cũng có hỏi qua Harry trong lúc ngủ say có cảm giác gì, đương nhiên Harry không thể nói là mình đã mơ thấy cảnh sáng tạo muôn loài kia. Thế là, cậu phi thường quyết đoán lắc đầu, tỏ vẻ cảm giác gì cũng không có, cảm giác chỉ giống như ngủ thẳng đến trời sáng.
Lúc nói lời này cậu rất chột dạ, đối diện với cặp mắt đen sâu thẳm của Snape liên tục nhìn chằm chằm vào cậu, khiến cậu không nhịn được phải nhắc nhở bản thân rằng vị này chính là cao thủ Chiết Tâm Trí Thuật, vì lẽ đó, cậu hết sức dời mắt đi, không nhìn thẳng vào mắt ông.
Cũng may trận dò hỏi giày vò này cũng không kéo dài quá lâu, sau lần kiểm tra cuối cùng của bà Pomfrey, bà nói cậu hoàn toàn khỏe mạnh, nhờ thế mà cậu mới được xuất viện.
Trong khoảng thời gian này Draco vẫn ở bên cạnh cậu, khi nghe được tin cậu có thể rời khỏi phòng y tế, gương mặt lạnh cuối cùng cũng đã có chút buông lỏng. Snape nhạy cảm nhận ra sự biến hóa trên khuôn mặt của con đỡ đầu, nhìn sang thì thấy con đỡ đầu của mình vẫn cứ nhìn chằm chằm vào quỷ con nhà Potter kia, tuy mặt vẫn không hề có cảm xúc, nhưng ánh mắt lại không lừa được người ta. Hiện giờ hắn mới tới năm thứ hai, tuy rằng được sinh ra trong một gia tộc nổi tiếng ở Giới Pháp Thuật, nhưng cùng lắm hắn chỉ hơn bạn cùng lứa ở chỗ biết bình tĩnh kiềm chế. Vì lẽ đó, Snape chỉ cần thông qua ánh mắt của hắn liền biết, con đỡ đầu của ông, đối với tên quỷ nhỏ nhà Potter kia, rất để tâm.
Snape mím môi càng chặt hơn, ánh mắt lạnh lẽo như một cây kiếm sắc bén.
Dưới tầm nhìn áp bách như thế, Harry cố hết sức mang giày vào, chỉ muốn mau mau rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt. Mà Draco vẫn đứng thẳng ở chỗ kia, không có phản ứng chút nào với khuôn mặt âm trầm của cha đỡ đầu, mãi cho đến khi Harry thu thập xong mọi thứ mới lôi kéo tay cậu, chào tạm biệt với bà Pomfrey và Snape, ngay dưới mí mắt của bọn họ, vẫn duy trì tư thế nắm tay đi ra khỏi phòng y tế.
Nhất thời mặt Snape đen như đáy nồi.
++++++++++
Chuyện liên quan đến sự cố Harry ngủ mê mang trong phòng y tế hai ngày nay đã bị truyền ầm bên trong Slytherin, trong thời gian cậu rơi vào giấc mơ cổ quái kia thì mọi người trong Slytherin đã tự tổ chức thành từng nhóm đến thăm cậu – nước mắt của Pansy suýt chút nữa đã nhấn chìm cả phòng y tế, Elena còn đặc biệt bị dò hỏi, nhưng cô nói tình huống của Harry không hề giống với tình huống của em trai cô.
Bây giờ nhìn thấy Harry bình an xuất hiện, toàn bộ phòng sinh hoạt chung như bị nổ tung ra, Harry cũng không nhớ nổi rốt cuộc cậu đã phải nói câu "Tôi không sao" bao nhiêu lần rồi.
"Cậu có biết là mình đã dọa chết người rồi không," Pansy oán trách, "Lúc chúng tớ đi thăm cậu thì thấy cậu cứ nằm yên trên giường bệnh, dù gọi to thế nào cũng không có phản ứng.
"Tuy giờ cậu đã bình phục, nhưng có tìm được nguyên nhân không?" Blaise hỏi.
"Không có," Harry lắc đầu, chính cậu cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện đó, "Nhưng hiện giờ tớ rất khỏe mạnh, tớ có thể đảm bảo."
"Nhưng vẫn chưa tìm được nguyên nhân...." Daphne muốn nói rồi lại thôi, nhưng những người đang ngồi ở đây đều hiểu ý của cô, lo rằng sự cố lần này còn có khả năng xuất hiện lần nữa.
"Tớ nghĩ hẳn sẽ không xuất hiện nữa đâu." Harry nghiêm túc nói, cậu chính là có cảm giác này.
....
Ở một đầu khác trong phòng sinh hoạt chung, Alvin đang ngồi lên ghế dựa đọc sách, tay phải đỡ lấy đầu, trên đùi là một cuốn sách bìa cứng màu xanh lục, mi mắt khẽ rũ xuống, bóng tối nhợt nhạt rơi xuống gương mặt tinh xảo.
Mất cả nửa tiếng đồng hồ nhưng cuốn sách trên đầu gối anh vẫn chưa hề được lật sang trang khác, trong đôi mắt anh cũng không hề có tiêu cự, như là đang nhớ lại một chuyện xưa nào đó.
....
Ngày hôm sao, khi đang ở trong thư viện, Harry bị Alvin chặn lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu, vừa khí thế dò hỏi ngập trời nhưng cũng vừa như tùy ý hỏi: "Trong hai ngày cậu ngủ say, cậu đã mơ thấy cái gì?"
Không phải là có cảm giác gì, cũng không phải là có mơ thấy hay không, mà là chắc chắn cậu đã mơ thấy cái gì đó.
Harry không khỏi nhớ lại con Phượng Hoàng tên là Alvin trong giấc mơ kia.
"Người Cá, Bằng Mã, Chim Ánh Trăng và Phượng Hoàng. Tôi nhìn thấy quá trình Người Cá kia sáng tạo ra chủng tộc Raito yêu, tôi nghe thấy Bằng Mã tên là Carl, Chim Ánh Trăng là Dark. Còn có con Phượng Hoàng kia nữa – tên của anh ta là Alvin." Harry nhìn chằm chằm vào Alvin, nói rõ ràng từng chữ một.
Vẻ mặt Alvin không có chút gợn sóng nào, anh dựa người lên giá sách, nghe vậy chỉ nhẹ nhàng cụp mi xuống, qua một hồi lâu mới lên tiếng: "Những gì cậu mơ thấy đều là những chuyện từng được xảy ra, trên vùng đất này từng có thời đại cực kì cổ xưa, lúc đó sinh vật phép thuật còn chưa bị thoái hóa, thực lực của phù thủy còn có thể lấy danh từ cường hãn để xưng, mà tất cả khởi đầu đó, chính là những chuyện mà cậu đã nhìn thấy ở trong mộng."
"Tôi biết cậu đang hoài nghi cái gì," Alvin nhẹ giọng nở nụ cười, "Tôi cũng không có thay đổi họ tên, con Phượng Hoàng kia chính là tôi."
Vẻ mặt Harry cũng không có chút thả lỏng nào, hỏi: "Vậy anh đến Hogwarts là muốn làm gì?"
"Đừng lộ ra vẻ mặt như thế, anh bạn nhỏ," Alvin dùng gương mặt trẻ con để nói ra một câu hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác, nhưng cả hai người trong cuộc đều không thấy buồn cười, "Tôi không hề hứng thú với chuyện phân tranh cao thấp của phù thủy mấy người, vì thế, tôi tới không phải là vì muốn làm kẻ địch với các người, như tôi đã từng nói."
"Vậy anh tới để làm cái gì?"
"Theo đuổi vợ."
Harry cảm thấy lỗ tai của mình hình như đã xảy ra vấn đề.
"Cậu không có nghe nhầm đâu," Alvin phi thường bình tĩnh giải thích lại lần nữa, "Người yêu của tôi làm việc ở Hogwart, vì thế, tôi mới phải tới nơi này. Đây chính là mục đích duy nhất của tôi. Có tin hay không là việc của cậu." Anh nói xong liền xoay người rời đi.
Harry cảm thấy cả người cậu đều không ổn, ai có thể tin tưởng, vị thần phép thuật thời cổ xưa chạy tới Hogwart chỉ vì theo đuổi bạn đời của mình! Còn ngụy tranh thành bề ngoài của một đứa trẻ!
Có điều bạn đời của anh ta là ai nhỉ, Harry hiếm khi nổi lòng bát quái, vừa rồi Alvin nói người yêu của anh ta làm việc ở đây, như vậy người đó hẳn là một thành viên trong đội ngũ giáo sư, mà giáo sư có mùa xuân phấp phới gần đây nhất là....
"Merlin...." Harry không nhịn được lẩm bẩm, người duy nhất gần đây dính hoa đào, hình như là...Snape.
(Editor: Không sai. Alvin chính là "dũng sĩ" tặng hoa không chết ngày đó.)Tin tức này khiến Harry không ăn nổi bất kỳ thứ gì vào buổi trưa, thật quá kinh sợ, Alvin với Snape, đây rốt cuộc là tình thầy trò hay là đoạn tình yêu cấm kỵ giữa thần linh với phàm nhân.
Có thể Pansy và Daphne sẽ thích chuyện này, Harry bĩu môi ở trong lòng.
....
Tuy rằng gần đây chuyện đáng sợ xảy ra tương đối nhiều, nhưng cũng không phải là không có chuyện khiến Harry hài lòng, bởi vì Sữa Bò không những lại lớn thêm một chút, mà còn mở ra một kỹ năng mới.
Con ma thú con được Harry đưa cho Draco làm quà Giáng Sinh này, sau khi tiến vào nhà Malfoy, không chỉ được hưởng thụ mọi phục vụ tỉ mỉ trong mọi thời tiết của Gia Tinh, mà còn được các cô gái trong Nhà yêu thương vuốt ve chăm sóc, trải qua cuộc sống gia đình an ổn cực kỳ thoải mái, nó nhanh chóng được
nuôi mập thêm một vòng, đôi cánh trắng cũng đã dài ra, nhưng cho tới nay vẫn chưa bay được.
Harry vốn tưởng rằng con ma thú này chỉ làm nổi chức trách của một thú cưng mà thôi, ai ngờ đâu vào một ngày gần hè nào đó, cậu chủ nhỏ nhà Malfoy ở trong ký túc xá bị tỉnh giấc bởi vì lạnh.
Đúng, là vì lạnh, chăn trên người hắn đã kết thành hoa băng, mà người gây ra họa lại chính là Sữa Bò đang làm nũng nằm úp sấp ở một bên như thường ngày. Vừa thấy cậu chủ nhỏ anh tuấn nhà mình đã tỉnh, nó còn phi thường lấy lòng há mồm thở ra một trận khí lạnh, tiếp tục tạo thêm một đóa hoa băng trên cái giường lông mềm mại của cậu chủ nhỏ nhà Malfoy, hơn nữa, diện tích hoa cũng không hề nhỏ chút nào.
Cậu chủ nhỏ nào đó có chứng tức giận khi rời giường nghiêm trọng ngay lập tức tóm lấy con ma thú, đánh mạnh vào mông, khiến con thú nhỏ oa oa oa gào khóc nhưng đều vô dụng, cho tới tận khi chủ nhân tóc đen còn lại của nó chạy tới thì nó mới được giải cứu.
Harry buồn cười nhìn Sữa Bò ra sức chui vào ngực cậu, tận sức co mình lại thành một quả cầu, xoay cái mông mập ú về phía Draco, còn khi có khi không nhỏ giọng nức nở một lúc.
"Được rồi, Draco, tốt xấu gì Sữa Bò cũng đã chứng minh nó vẫn là một con ma thú hữu dụng, không có việc thì còn có thể giúp cậu làm đồ ướp lạnh gì đó." Harry không nhịn được cười nói.
"Gia Tinh trong nhà cũng biết làm mấy chuyện đó, hơn nữa còn chuyên nghiệp hơn nó nhiều," Draco xì cười một tiếng, đứng trước gương sửa sang lại cổ áo đồng phục màu đen, "Trước khi nó ý thức được chuyện không thể tùy ý quấy rối giấc ngủ của chủ nhân, tôi quyết không thừa nhận đồ ngu xuẩn này là thú cưng của tôi."
Con thú nhỏ lại "Oa" một tiếng.
Harry nhìn Sữa Bò lén lút thò đầu ra, không quá xác định nói: "Tớ nghĩ nó đang biểu đạt rằng mình đã ý thức được."
Đôi mắt màu xám xanh của Draco chĩa thẳng về phía này, "Tôi vẫn bảo lưu ý kiến với chuyện lần này."
Nhưng khi hắn rời khỏi phòng ngủ, hắn vẫn dùng thái độ hoàn toàn không thể xưng là ôn nhu, đưa tay về phía Sữa Bò, "Lại đây."
Con ma thú nhỏ đã mập thành quả cầu không có chút cốt khí nhảy ra khỏi ngực của Harry, tự giác nhảy vào trong túi tiền của Draco, chỉ lộ ra một cái đầu nho nhỏ.
"Không cho phép làm nhàu y phục của tao." Draco nghiêm túc dặn dò, còn Harry ở bên kia cười đến đau bụng.
Được nhận đãi ngộ hoàn toàn khác với nơi ở của chủ nhân nhà mình, Sữa Bò vừa leo lên bàn Slytherin liền được hoan nghênh nhiệt liệt, phi thường đắc ý biểu diễn kỹ năng mới khai thác được thêm một lần nữa, thành công làm nhiệt độ trên bàn dài Nhà Slytherin giảm xuống âm độ.
"Draco, sao cậu không mang nó tới mỗi ngày đi," Pansy cầm một nửa miếng pho mai đút cho Sữa Bò, oán trách, "Con vật nhỏ này được người ta yêu thích đến cỡ nào a."
"Đại khái là do không muốn thú cưng của tôi chết sớm vì quá mập, cậu cũng biết, chuyện này có chút mất mặt." Draco nghiêm túc nói.
"Cậu thật đáng ghét, Draco, tớ nói thật đấy," Pansy "Hừ" một tiếng, sau đó, lại chuyển về phía Harry, "Hầm tài sản nhà cậu thật không có quả trứng của những con ma thú khác à, tớ muốn một quả, có được không, Harry, coi như là quà sinh nhật năm nay của tớ."
Harry phát hiện mình thật sự không chịu được loại ánh mắt tràn ngập mong đợi này của Pansy, cậu luôn không biết phải đối phó với con gái như thế nào.
"Để hè này tớ về tìm một chút," Harry bảo đảm nói, "Nhưng chưa chắc là có đâu đó."
"Được rồi." Pansy rầu rĩ đáp một tiếng, vuốt ve con ma thú nhỏ đang ôm bánh mì gặm trước mặt mình.
Mà lúc này, có người đi xuống từ chỗ giáo sư....
"Vì sao con Khổng Tước kia lại đi về phía này?" Blaise cau mày nói.
Lockhart dùng hành động để biểu lộ mục đích của mình, gã dùng ngữ khí khoa trương nói: "Ma thú Azero, còn là giống cái quý hiếm nữa! Lúc tôi đi du lịch ở Ai Cập đã từng gặp...." Vừa nói, gã còn vừa đưa tay về phía Sữa Bò.
Pansy nhếch một bên mày, vừa chuẩn bị ngăn cản, thì Sữa Bò đã giành trước, nó dùng hàm răng sữa mọc mới có vài cái cắn vào ngón tay của Lockhart.
Lockhart kêu thảm một tiếng, vừa định quăng Sữa Bò đi thì đã bị Draco đè tay xuống, không thể không nói, quý tộc nhất định phải học qua khóa chiến đấu để hắn có sức lực lớn hơn so với vẻ ngoài, còn chưa nói tới Blaise cũng đến hỗ trợ, dễ như ăn cháo đè vị giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của bọn họ xuống.
"Xin lỗi, giáo sư. Thú cưng của em rất yếu đuối, có lẽ thầy đã dọa nó sợ, hy vọng thầy đừng để ý," đại khái đây là lần đầu tiên Draco dùng vẻ mặt ôn hòa như thế để nói chuyện với Lockhart, quả thực dối trá đến mức khiến người ta khó có thể nhìn thẳng, Harry nhịn cười sắp phát điên rồi, "Để em kêu nó nhả ra, được chứ?"
Lockhart ngoại trừ nói phải cẩn thận thì cũng chẳng còn có thể làm được gì khác.
Sau đó, Sữa Bò lại nhận được nỗi kinh hãi lần thứ hai từ khi nó được ra đời, chủ nhân vẫn luôn lãnh khốc vô tình của nó dĩ nhiên lại dùng ánh mắt ôn hòa như thế để nhìn nó, còn ôn nhu dỗ nó mau nhả ra.
Nó bị kích động.... liền cắn chặt hơn.
Cuối cùng, dưới sự động viên của Draco, Sữa Bò chờ đủ năm phút mới bằng lòng há mồm ra, toàn bộ người trong Đại Sảnh đều được chứng kiến cảnh giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của bọn họ bị một con ma thú nho nhỏ bắt nạt như thế nào.
"Loài Azero luôn luôn hung ác," Lockhart như người ngoài tiếp tục biện giải cho mình, "Chúng nó là những con vật nguy hiểm, cậu Malfoy, đương nhiên, tôi có thể lý giải tâm lý yêu thích náo động của cậu, nhưng nuôi một con ma thú như thế thì quá nguy hiểm."
Đồng chí Sữa Bò bị gọi là ma thú nguy hiểm lúc này đang vùi người vào ngực Pansy, gặm bánh hạt thông, vừa rồi bị con người nguy hiểm kia dọa sợ, nhất định phải cố gắng bồi bổ bản thân một chút.
Mọi người: "...."
....
Nhưng mà khúc nhạc dạo ngắn ngủi này nhanh chóng sẽ bị quên lãng, tất cả mọi người theo thói quen cùng nghĩ rằng Lockhart lại bị động kinh, cho nên không có ai đi chú ý. Chỉ có mình Lockhart, nhìn vết răng nho nhỏ tuyệt đối không cạn trên tay, lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.
Tác giả có lời muốn nói: Muốn thương lượng một chuyện với mọi người a, xem phân lượng hôm nay của tôi cũng không quá ít, hôm nay thiếu vạn chữ trước có được không, ngày mai hay ngày kia sẽ bù đắp, hôm nay đã có hẹn đi xem phim (yên lặng bỏ chạy....)
PS: Mọi người có thể đoán được Lockhart muốn làm gì không a, tuyệt đối rất máu chó.
(Editor: Sao hai ngày nay thấy năng suất của mình hơi bị kém? Rốt cuộc nguyên nhân là vì đâu ta? *sờ cằm tự hỏi*)CȖ]%tA