Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 57


trước sau

Sau khi dùng xong bữa tối, thời gian còn lại Harry và Draco cùng dành để ngâm mình trong thư viện nhà Malfoy, cũng không có hạng mục giải trí đặc biệt gì, chỉ có đọc sách, thảo luận vài vấn đề và chơi hai ván cờ Phù thủy. Cứ như vậy qua mấy tiếng, họ đều cảm thấy khá tốt, mãi đến tận khi phu nhân Malfoy đi vào nhắc nhở, họ mới chịu đi ngủ.

Lúc đi xem những căn phòng trang trí cổ điển của cả Draco lẫn toàn bộ trang viên, Harry phát hiện mình lại dâng lên loại cảm giác quen thuộc kia, từ thảm trên sàn đến những bức họa trên tường, từ hoa văn trôi chảy trên đường, đến huy hiệu nhà Malfoy ẩn giấu từ trong cái sofa màu bạc đến đầu giường. Còn có bộ trà cụ trên khay trà kia nữa, hầu như ngay lúc Draco định giới thiệu cho cậu thì cậu cũng đã đồng thời bật thốt lên....

"Đại sư luyện kim Yuri? Tác phẩm Vàng."

"Làm sao mà em biết được," Draco kinh ngạc nói, "Đây là tác phẩm cuối cùng của ông ấy, vừa mới chế tác xong đã được ông cố của tôi mua mất."

"Trùng hợp mà thôi," Harry vô ý giải thích, sau đó không quá chắc chắn hỏi, "Đổ nước trà vào.... Sẽ sản sinh biến hóa thật sao?"

"Không sai," Draco nhìn qua còn kinh ngạc hơn, kéo Harry đi tới bàn trà kia, cầm lấy ấm trà, Gia Tinh trong nhà luôn đảm bảo nước trà có độ ấm vừa phải, hương vị hoàn toàn theo sở thích của chủ nhân, hôm nay bên trong là trà thảo dược, Draco đổ nước trà vào trong chén, "Nhìn kỹ."

Dưới đáy chén sứ vừa nãy còn sạch sẽ bóng loáng, giờ đã chậm rãi hiện lên một đóa thược dược màu hồng phấn đang nở, nó hoàn toàn nở ra ở trong nước, tươi tắn, sống động như chưa từng bị cắt từ trên cây xuống.

"Mỗi ngày nó hiện ra một loài hoa hoàn toàn không giống nhau, không ai biết Yuri sao mà làm được, có người nói ông ấy đã phong ấn linh hồn của hoa ở trong đó," Draco nhún nhún vai, đưa trà cho Harry, "Nếm thử đi, đợi lát nữa em có thể uống thêm sữa bò, nhưng hương trà cũng sẽ không bị phai nhạt."

Harry không từ chối, nhưng sớm nói trước, "Em không phải là một người biết thưởng thức trà đâu đó."

Draco lộ ra tươi cười khoan dung hiếm thấy, "Tôi biết." Thấy Harry uống xong một hớp liền hỏi, "Cảm thấy thế nào?"

"Rất tốt," Harry phát hiện giờ khắc này từ ngữ của mình quả thực rất nghèo nàn, "Hình như có hương hoa, nhưng rất nhạt."

Draco gật gù, sau đó nhận lấy chén trà của Harry rồi đặt nó xuống khay, "Kỳ thực buổi tối không thích hợp để uống trà, chỉ có điều tôi hay ngủ tương đối trễ, nên uống trà vào buổi tối đã thành thói quen. Nhưng mà vào giờ này, Gia Tinh thường hay pha trà rất nhạt, do đó, ảnh hưởng cũng không lớn."

Harry nhất thời không hiểu được, nghiêng đầu hỏi.

"Tôi là đang nhắc nhở em nên đi ngủ đi, đứa nhỏ ngoan ngoãn. Tôi dám cá rằng người cha đỡ đầu của em sẽ sốt ruột đến mức mới sáng sớm đã chạy đến đây đón em về."

Đối với xưng hô của hắn, Harry khịt mũi coi thường, nhưng vẫn nghe theo, bị Draco kéo vào phòng tắm, nhưng trước khi Draco thực hiện được ý đồ muốn vào tắm cùng cậu thì đã bị cậu tàn nhẫn đóng cửa phòng tắm đập vào mũi hắn trước.

"Thô bạo." Draco bình tĩnh bình luận.

++++++++

Khi nằm trên cái giường bốn người ngủ cũng không có vấn đề gì của Draco, Harry phát hiện trên nóc giường cũng có phép thuật ám lên tương tự với trần nhà Hogwarts, giờ khắc này cả phòng đều tối đen, chỉ có đỉnh đầu là còn ánh sao yếu ớt.

"Em phát hiện rằng em rất thích cái này." Harry nghiêng đầu nhỏ giọng nói.

"Vậy thì nó vẫn còn có chút giá trị, có trời mới biết từ nhỏ đến lớn tôi đều xem đến phát chán." Draco lầu bầu, trong giọng nói đã tỏ rõ vẻ buồn ngủ.

Harry nhìn đốm sáng nhỏ yếu trên đỉnh đầu, đột nhiên hỏi, "Ngày mai anh có muốn ra ngoài với em không, Draco, đi giới Muggle."

Trong nháy mắt, Draco liền tỉnh táo lại, "Đi chỗ đó để làm gì?"

"Hẹn hò," mặc dù biết đối phương không nhìn thấy, nhưng Harry vẫn nở nụ cười, "Nói trước, nếu anh không đồng ý, em nghĩ chúng ta có thể loại bỏ quá trình hẹn hò đến vĩnh viễn. Vì thế, anh hãy suy nghĩ thật kỹ."

Harry nói xong, tâm tình khoái trá ngủ mất, chỉ chừa lại Draco một mình một người mở to hai mắt đã hoàn toàn không còn chút buồn ngủ, trừng mắt rất lâu với cái trần nhà.

Đồ trứng thối. Draco đánh giá một tiếng ở trong lòng, sau đó lộ ra một nụ cười dở khóc dở cười hiếm thấy, còn sáng hơn cả ánh sao trên nóc kia.

+++++++++

Ngày hôm sau, Harry rõ ràng đang chờ đủ loại biểu tình nhượng bộ của cậu chủ nhỏ Malfoy, do đó, nguyện vọng muốn đón cậu về nhà của Sirius lại một lần nữa bị thất bại.

Merlin làm chứng, Sirius thực sự đã mất rất nhiều sức mới không rút đũa phép chỉ vào cháu ngoại trai của mình.

"Con trai cùng ra ngoài chơi thì có gì không bình thường, bọn nó phải có cách thức giao lưu của riêng mình chứ," Narcissa lại một lần nữa phát huy công dụng cực lớn, khí thế nữ vương bắt đầu đốt cháy hết toàn bộ, "Sirius, em khi bé còn không như vậy chắc, thường xuyên đi chơi đến khuya mới chịu về. Harry so với em còn ngoan ngoãn hơn nhiều."

"Cái kia không giống nhau." Sirius cảm thấy rất táo bạo.

"Có cái gì không giống. Đúng rồi, nếu em đã tới, thì chị muốn nói với em về chuyện giữ gìn nhà cũ Black." Narcissa thuận lợi lôi cẩu cha đỡ đầu đi, đồng thời cũng chúc bọn Harry đi chơi vui vẻ.

"Đột nhiên phát hiện phu nhân Narcissa thực sự rất hiểu ý người." Harry nói chân thành.

Còn Draco thì phát hiện hắn hoàn toàn không muốn phụ họa. Thành thật mà nói, vừa nãy hắn thậm chí còn mong chờ Sirius có thể phá hủy cái buổi gọi là hẹn hò này.

Giới Muggle, nghĩ thôi đã cảm thấy thật đáng sợ rồi.

Nhưng sự thực là, một Malfoy không thể dễ dàng thất hứa.

Bởi vậy một tiếng sau.

Sau khi bất đắc dĩ cùng Harry thay thành bộ quần áo giới Muggle, Draco đi bằng tàu điện ngầm mà đã bị hắn hình dung thành lãng phí thời giờ, cuối cùng bọn Harry cũng đã tới chỗ cần đến.... Rạp chiếu phim tại nhà.

Bên trong thật náo nhiệt, có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi, khắp nơi đều là những cặp tình nhân. Có một số cô gái không hề che
giấu chuyện họ đang quan sát Draco, sau đó, còn cười khanh khách thành một đoàn.

Harry nhíu mày, phát hiện cậu một chút cũng không muốn nhắc nhở hắn.

"Đây là chỗ nào?" Draco nhíu mày lại.

Harry cảm thấy rất khó để giải thích rõ ràng, vì thế, cậu chỉ nói hàm hồ, "Đây là chỗ phát một ít chuyện xưa, ừm.... Cũng giống như đọc một quyển truyện tranh, nhưng bọn họ lại có cách khiến nó xuất hiện trôi chảy hơn ở trước mặt mọi người. Được rồi, đợi lát nữa anh sẽ hiểu."

Cuối cùng Harry lựa chọn xem ở trong một phòng khách, cân nhắc đến chuyện Draco có thể sẽ không thích chỗ có nhiều người, xin thề với Merlin, vứt hắn trong Đại Sảnh tuyệt đối sẽ là một tai nạn.

Nhưng cho dù đã như vậy, cậu chủ nhỏ này khi ngồi vào trong phòng khách rồi mà lông mày vẫn chưa chịu hạ xuống, ánh mắt tràn ngập xoi mói đánh giá chung quanh, đồng thời cũng kiên quyết không chịu thử nước trà được cung cấp ở đây.

"Tật xấu của quý tộc," Harry lườm một cái, "Vậy anh cứ chết khát đi."

"Là cái gì khiến em cảm thấy một Malfoy sẽ vĩnh viễn không chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ." Draco lộ ra một cái mỉm cười không thể nào giả tạo hơn, sau đó, lấy đồ uống đặc chế của Gia Tinh trong nhà Malfoy từ túi không gian ra.

Harry nhịn rồi lại nhịn, cố lắm mới không đấm một cú vào cái bản mặt đắc ý dào dạt kia.

....

Phim vừa mới chiếu được vài giây, Draco như đột nhiên nhớ ra, tùy ý hỏi, "Em có từng đi xem với ai khác không đấy?"

Harry sững sờ, vừa định trả lời, trong đầu lại lóe lên một hình ảnh vô cùng xa lạ....

Bối cảnh vẫn là rạp chiếu phim đen kịt trong phòng khách, chỉ có màn hình tỏa ra ánh sáng mơ hồ. Draco đã thành thanh niên ngồi ở một bên trên một cái ghế salon, tràn ngập nghiêm túc xem phim của giới Muggle, như thể có ai đó muốn hắn bình luận về bộ phim này vậy.

Mà ngồi ở một bên khác là cậu, đang vui mừng khôn tả nhìn gương mặt nghiêm túc của Draco.

Vì vậy, Harry đột nhiên nghẹn lại, rõ ràng bị nghẹn lại một giây là vì cái hình ảnh bị lãng quên kia.

"Không nhớ rõ." Cậu thấp giọng nói.

Draco liếc mắt nhìn cậu, nhưng không hỏi nhiều, hai tiếng sau đó đều giữ vững yên tĩnh của một khán giả nên có. Tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn được xem phim.

....

Harry tùy ý chọn một bộ phim, theo ý của cậu mà nói, tình tiết cũng không tệ lắm.

Nhưng chuyện xưa này cũng không có một cái kết trọn vẹn. Người thiếu nữ đẹp đến kinh người ra trận đầu phim cuối cùng chết ở trong một nhà ấm trồng hoa vào giữa mùa đông, ngoài nhà là một mảnh tuyết trắng xóa, trong nhà là cây cối ướt át xanh ngắt. Ở giữa phòng bày một cái giường lớn mềm mại trắng như tuyết, bên giường là một cành hoa oải hương đã khô héo. Người thiếu nữ nằm trên giường, mái tóc dài màu đỏ đậm xõa tung ra, đôi mắt màu xanh lục từng tỏa sáng kia vẫn đang mở to, giãy giụa như còn muốn nhìn người kia thêm một lúc.

Thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi, bên ngoài ngàn dặm, người đàn ông cô yêu đang bị gã giáo viên Mafia đứng trên cầu cao, ném anh vào dòng sông lạnh lẽo, như một con chó đã chết. Áo sơ mi của anh bị xé rách, lộ ra vết thương dữ tợn.

Hồi ức cuối cùng của anh là lần đầu gặp gỡ thiếu nữ kia. Anh chỉ là một tên trộm xông vào biệt thự, nhưng lại nhất kiến chung tình với người thiếu nữ đánh đàn dưới ánh mặt trời ở đó.

Cô rất đẹp, mặc cái váy mỏng màu phấn nhạt, mái tóc dài màu đỏ được thắt thành bím khoát trên vai, mười ngón tay mảnh khảnh nhảy lên trên phím đàn đen trắng, ánh mặt trời vì đôi lông mi dày của cô mà dát thành một tầng vàng nhạt.

Nhưng vật mỹ lệ vẫn luôn dễ nát tan, lúc người thiếu nữ gặp được anh thì đã bị bệnh đến giai đoạn cuối. Anh đã từng hy vọng rằng mình có thể vĩnh viễn bồi bên người cô trong khoảng thời gian còn lại, nhưng cuối cùng nguyện vọng này cũng đã bị rơi vào khoảng không, như bọt biển, biến mất dưới dòng sông lạnh lẽo.

Kết thúc phim, Harry nghiêng đầu xem Draco, không hề bất ngờ thấy hắn vẫn bình tĩnh, đôi mắt xanh xám kia vẫn lạnh lùng như thường ngày.

"Anh có thích chuyện xưa này không?" Harry hỏi, đồng thời nghĩ xem có khi nào hắn sẽ đưa ra đáp án là, thứ gì đó của Muggle thật tẻ nhạt hay đại loại như thế.

"Cũng được," Draco vượt ra ngoài dự đoán của cậu, gật gật đầu, "Tuy rằng cái tên không bảo vệ được người mình yêu kia thật vô dụng."

Harry bật cười.

"Anh ta cũng muốn bảo vệ, nhưng có vài thứ, không có cách nào cãi được, giống như vận mệnh vậy. Anh có thể tự tin như vậy, bởi vì anh là một Malfoy, là một phù thủy, anh có thể làm được rất nhiều chuyện."

"Thế nhưng trong chuyện yêu đương, mỗi người đều bình đẳng. Người đàn ông kia đã dùng hết toàn lực rồi." Lúc Harry nói chuyện, cặp mắt xanh biếc như phỉ thúy kia rơi vào trong mắt Draco còn đẹp hơn cả đôi mắt của người thiếu nữ trong phim, hơn nữa, hắn cũng không hề phản bác....

"Vì thế, xưa nay tôi đều kiêu ngạo vì mình là một Malfoy."

Tác giả có lời muốn nói: Lần hẹn hò này vẫn rất ngọt đi....

x

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện