Nếu nói một tuần sau khi Draco đột ngột rời đi không có ảnh hưởng gì đến Harry, thì đó nhất định là một lời nói dối, toàn bộ học viện, bao gồm cả chính Harry cũng cảm giác được cậu thường bị mất tập trung.
Cho nên sau một tuần lễ đó, khi Harry nhìn thấy Hoàng tử Slytherin phảng phất như đã xa cách cả một thế kỷ ngồi trên ghế salon trong phòng khách của ký túc xá, phản ứng đầu tiên của cậu là dụi mắt, hoảng hốt hoài nghi có phải là do mình nhớ hắn quá nên mới sinh ra ảo giác hay không.
Nhưng người này đúng là Draco, vẫn anh tuấn đến mức có thể mưu sát vô số cô gái chỉ bằng một ánh nhìn, mặc bộ đồng phục màu đen chỉnh tề, tư thế ngồi tùy ý mà tao nhã, trên đầu gối là một quyển sách đã mở, trước mặt còn bày ra một chén hồng trà tỏa hơi nóng mịt mờ.... Giống như hắn chưa từng rời khỏi nơi này vậy.
Thấy Harry với cái đầu tổ chim đặc trưng đi ra từ trong phòng, áo ngủ lỏng lỏng lẻo lẻo ở trên người, lơ đãng lộ ra cả nửa bả vai, Draco ý tứ sâu xa cụp mi xuống, cất quyển sách sang một bên, cười như không cười nhìn cậu, như đối xử với con mèo yêu làm nũng, vẫy vẫy tay gọi Harry.
Có lẽ là do vừa mới tỉnh giấc nên đại não còn chưa bắt đầu làm việc, hoặc cũng có thể do Harry bị cái gì đó đầu độc, nên cậu mới thật sự ngoan ngoãn đi tới, mãi đến tận khi bị Draco ôm ngồi trên đùi hắn, cậu mới hơi hơi tỉnh lại.
Ý thức được tư thế trước mắt này có cỡ nào mắc cỡ, Harry không khỏi tức giận trừng Draco, chuẩn bị đi xuống. Nhưng Hoàng tử Slytherin làm sao có khả năng để cậu thực hiện được, cánh tay dài vừa thu lại liền vây người vào trong lồng ngực, đồng thời rất chuẩn xác mà nhanh chóng khẽ hôn lên bờ môi mềm mại của người trong lòng, dùng hết sức cọ xát, dây dưa.
Đại não vừa mới tỉnh táo của Harry lại tiếp tục đình công, ánh mắt cũng không còn thanh tỉnh, mơ mơ hồ hồ nhìn vào cặp mắt màu bạc lạnh lẽo như đá quý của Draco.
Đến khi Draco cuối cùng cũng có lòng từ bi buông cậu ra, câu nói đầu tiên mà Harry bật thốt lên là, "Mắt của anh.... Không sao rồi?"
Draco đang chôn cái đầu bạch kim của mình vào trong cổ cậu, nghe vậy liền bật ra tiếng cười trầm thấp, "Chỉ là huyết thống thức tỉnh mà thôi, sao có thể xảy ra chuyện được. Có điều, sau này, mắt của tôi mãi mãi sẽ thành như thế này," Draco vừa nói vừa ngẩng đầu lên, thẳng tắp đối diện với Harry, giờ khắc này, bên trong cặp mắt màu bạc lạnh lẽo kia tràn đầy ý cười ôn nhu, phảng phất như băng tuyết đang tan, hắn chậm rãi hỏi, "Em có thích không?"
Thích không.... Sao có thể không thích được cơ chứ....
Harry đưa tay ra, chậm rãi vuốt ve mặt mày Draco, trong lúc hoảng hốt đem vị Hoàng tử Slytherin còn nhỏ này hóa thành vị gia chủ trẻ tuổi nhà Malfoy ở trong trí nhớ kia.
"Thích lắm." Harry mỉm cười nói, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt Draco.
....
Chờ nửa ngày sau, khi hai người phát chán cảnh ôn nhu âu yếm hiếm thấy trên ghế salon, Draco mới chủ động khai báo huyết thống của mình là gì, đồng thời cũng không quên đàng hoàng trịnh trọng nhắc nhở, nghe xong bí mật của gia tộc Malfoy thì phải sửa họ thành họ Malfoy.
Giờ khắc này Harry đang chìm đắm trong kinh ngạc nên, mặc kệ hắn.
"Rồng? Huyết thống của anh là Rồng," trong đầu Harry hiện lên con Rồng Hungary mà mình từng đối phó vào năm thứ tư của kiếp trước, cơ thể của nó rất cao lớn, có lực công kích cực kỳ đáng sợ, lại nhìn Draco tuy rất rắn chắc nhưng nếu đến trước mặt một con rồng thì hoàn toàn không có xi nhê gì, vẻ mặt một lần nữa lại trở nên xoắn xuýt vạn phần, suy nghĩ hồi lâu mới nhả ra một câu, "Tổ tiên của anh thực sự rất...can đảm."
Draco bị vẻ mặt của cậu làm cho chọc cười, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra Harry đang nghĩ tới điều gì, hắn nhếch miệng lên, chế nhạo, "Là cái gì khiến em cảm thấy một Malfoy chuyên xoi mói sẽ kết hợp với một sinh vật hoàn toàn không có cách nào câu thông, cũng không phù hợp với thẩm mỹ của loài người thế? Như cái loại mà ở trong đầu em đang hiện lên kia."
Harry mờ mịt nhìn hắn, chẳng lẽ không đúng sao? Con Rồng kia trông rất đẹp?
"Con Rồng kia có thể biến thành người," vẻ mặt nghiêm túc của Draco cho thấy hắn cũng không phải là đang nói đùa, "Có người nói người đó trông rất anh tuấn.... Bằng không thì tổ tiên của tôi cũng đã không coi trọng người đó rồi."
Rồng có thể hóa thành người.... Harry sửng sốt một giây, trong đầu xẹt qua cái gì đó, hỏi: "Làm sao anh biết được?"
"Trong tàng thư nhà Malfoy có một cuốn da dê ghi chép lại lịch sử gia tộc," trong nháy mắt vẻ mặt của Draco có chút phức tạp, "Hiển nhiên, vị tổ tiên kia của tôi cho rằng cuộc tình vượt chủng tộc này của ông đáng để truyền bá trong gia tộc, đồng thời còn nhờ người vẽ lại thành tranh nữa."
"Con Rồng kia có tên tuổi không? Trong cuốn da dê có nói lý do vì sao người đó có thể biến thành người không?" Harry hỏi tới tấp.
Chú ý tới lòng hiếu kỳ hoàn toàn khác với lúc trước của Harry, Draco thấy hơi kỳ quái liếc mắt nhìn cậu, nhưng dưới sự giục giã của Harry, hắn chỉ có thể tạm thời đặt nghi hoặc sang một bên, giải thích, "Tên của người đó hình như là Huu, nhưng nguyên nhân biến thành người thì không có ghi lại.... Thành thật mà nói tôi rất tiếc nuối với chuyện này."
Sắc mặt của Harry khi nghe tới cái tên "Huu" này nhất thời có chút biến hóa, Draco vẫn luôn chú ý tới cậu thì sao có khả năng không phát hiện ra được. Nhưng đối mặt với câu dò hỏi của hắn, Harry vẫn chỉ lắc lắc đầu....
"Draco, em cũng không muốn giấu, nhưng có một số việc, y như bí mật gia tộc, không, còn nghiêm trọng hơn cả cái đó. Tạm thời, chỉ mình em được biết mà thôi," Harry nghiêm túc nói, "Vì lẽ đó, hiện giờ em không thể nói cho anh biết. Xin lỗi."
Tuy rằng bề ngoài Harry vẫn rất trấn định, nhưng kỳ thực trong lòng đang căng thẳng muốn chết. Draco không nghi ngờ là người quan trọng nhất trong lòng cậu, nếu như có khả năng, cậu cũng hy vọng giữa hai người sẽ không có bí mật gì, nhưng liên quan tới chuyện các vị Thần cùng với chuyện cậu sống lại, cậu thật sự không biết phải mở miệng như thế nào nữa.... Thành thật mà nói, cậu rất sợ Draco sẽ để ý chuyện cậu giấu hắn.
Huống chi, Draco luôn thông minh đến đáng sợ, thậm chí cậu còn đặc biệt lo rằng nếu cậu nói ra, Draco có thể từ dấu vết cậu làm lộ mà đoán được ra cái gì đó không.
Draco cũng thu lại vẻ mặt lười nhát, cặp mắt màu bạc mang theo ý tứ nghiên cứu nhìn qua, làm cho người ta cảm thấy một áp lực vô hình, khiến Harry càng cảm thấy chột dạ.
Cuối cùng, cậu chỉ thấy Draco hỏi: "Chuyện em giấu tôi có hại với gia tộc Malfoy không?"
"Không có," Harry thốt lên, suy nghĩ một chút rồi lại lắc đầu, "Ít nhất thì tạm thời không có, hơn nữa em đảm bảo, nếu quả thật gây bất lợi cho gia tộc của anh, em sẽ cố hết sức đi ngăn cản."
Harry nói câu này cực kỳ trịnh trọng, cặp mắt xanh như phỉ thúy kia mang theo chân thành rõ ràng, tuy rằng bây giờ cậu còn đang duy trì tư thế ngồi trên đùi Draco, vẫn đang mặc cái áo ngủ buồn cười kia, nhưng mấy thứ đó vẫn không ảnh hưởng đến biểu hiện nghiêm trang trên mặt cậu một chút nào, như một Kỵ Sĩ vóc người tiều tụy thề thốt trước tín ngưỡng của mình.
Draco hầu như không nhịn được bật cười, một chút nghiêm túc trên mặt đã biến mất không còn hình bóng, chỉ còn lại đôi mắt tràn ngập ôn nhu cùng cưng chìu.
Người này, vĩnh viễn có bản lĩnh nhân lúc hắn thất thố không kịp đề phòng liền nói ra những lời thề khiến tâm người ta không thế không động, khiến cái tâm lãnh khốc cứng rắn chỉ thuộc về nhà Malfoy kia của hắn trở nên mềm mại.
Ngón tay Draco lại không thành thật vuốt ve môi mềm mại của Harry, miêu tả đôi môi xinh đẹp nhu mì tinh tế, được màu trắng nõn trên ngón tay làm nền, đôi môi như còn dính nước anh đào trở nên dụ hoặc mê người.
"Cái
kia, chuyện em giấu tôi, sẽ làm hại tới em không, nói thật." Draco vừa vuốt ve Harry vừa hỏi, giọng trầm thấp, mang theo sức mạnh đầu độc lòng người.
"Không, sẽ không," Harry lại đỏ mặt, liều mạng muốn đuổi cái tay đang tác quái trong áo ngủ của cậu ra ngoài, hơi thở cũng không còn ổn định nữa, lắp bắp, "Thật đó, bây giờ còn chưa có manh mối gì.... Lấy tay của anh ra đi!" Câu cuối cùng, Harry căn bản là rống ra.
Draco chầm chậm lấy tay ra, mỉm cười nhìn Harry như một con thỏ bị dọa sợ nhảy xuống khỏi người hắn, vội vả trốn về phòng thay quần áo.
Draco nhìn cửa phòng đóng lại "Ầm" một tiếng, buồn cười lắc đầu.
Thực ra, nếu Harry không trốn thì hắn cũng sẽ chủ động buông tay, dù sao người yêu dùng tư thế ngon miệng ngồi vào trong ngực mình như thế thì không phải ai cũng có thể chịu được. Ít nhất thì sự nhẫn nại mà Draco luôn kiêu ngạo của hắn vào giờ khắc đó cũng không có cách nào phát huy tác dụng được.
+++++++++
Tuy thời gian lúc Harry rời giường cũng không muộn, nhưng trải qua cơn ép buộc của Draco như thế, khi hai người bước vào Đại Sảnh thì đã không còn sớm nữa, trên bàn dài Nhà Slytherin cũng đã sớm có đầy người.
Draco và Harry ngồi lên hai chỗ vẫn từng ngồi trước đây, khi hai người đã an vị, xung quanh yên tĩnh một giây, sau đó, lập tức nổ ra tiếng hoan hô khổng lồ, tiếng thét chói tai của Pansy suýt chút nữa đã làm Harry bị điếc luôn.
"Được rồi, Pansy, chú ý hình tượng, tôi chỉ tạm thời biến mất mà thôi." Draco như không nhìn thấy một đám người kích động trước mặt, tự nhiên trấn định lấy những món ăn cho mình, thậm chí có lúc còn có tâm tình đi chỉ trích tướng ăn khó coi của Goyle.
"Đừng ra vẻ không có gì, âm thầm mất tích cả một tuần, suýt chút nữa tớ đã đi tìm Thần Sáng báo án rồi đấy," Pansy tức giận nói, "Quan trọng nhất là cậu không chịu nói trước cho tớ biết, may là có Blaise nói với tớ cậu sẽ không có việc gì đó."
Draco nghe vậy, liếc mắt nhìn Blaise, người sau nở ra một nụ cười cân nhắc đủ khiến phần lớn học sinh nữ trong Hogwarts phải điên cuồng.
"Tôi có nên biểu dương trí thông minh của cậu không, hay nên nói là, giáo sư Severus nói cho cậu biết." Draco hững hờ hỏi, tay vẫn ung dung bôi tương anh đào lên bánh mì của mình.
"Tớ đoán, sau đó, chạy tới chỗ giáo sư Snape tìm chứng cứ. Merlin làm chứng, tớ tuyệt đối là vì tình hữu nghị chân thành của chúng ta nên mới làm như vậy, lúc giáo sư Snape nói cho tớ biết, ánh mắt như muốn giết tớ vậy." Blaise khuếch trương vẻ mặt hồi tưởng không thể tả nổi.
Đối với lần này, Draco không có chút đồng tình nào, "Cậu đã có lá gan đi hỏi, thì đã phải làm tốt khâu chuẩn bị tư tưởng rồi," hắn vừa nói vừa quét mắt nhìn khắp bàn Slytherin một vòng, đột nhiên cau mày lại, hỏi Harry, "Cái tên năm nhất khiến người ta chán ghét kia đâu rồi?"
Harry thông qua cuộc trò chuyện giữa Blaise và Draco đã đoán ra Blaise và Pansy có hơi hơi biết chuyện có liên quan đến huyết thống của Draco, nhất thời không phản ứng lại.
Draco lặp lại lần nữa, đồng thời còn lộ ra nụ cười không có ý tốt, "Hay là nó cuối cùng cũng đã ý thức được Slytherin không thích hợp với nó, nên đã đóng gói quần áo lăn vào Gryffindor rồi?"
"Nghĩ quá nhiều là bệnh, phải trị," lúc này Harry mới phản ứng được Draco đang nói về Chad Grey, con Tử Xà kia, cậu tức giận hừ một tiếng, nói, "Hiện tại xin hãy câm miệng trước, việc này rất phức tạp, chờ lát nữa sẽ nói cho anh biết." Suy nghĩ một chút, cậu lại hạ thấp giọng xuống, nhìn qua Hoàng tử Slytherin vẫn đang dào dạt hứng thú, bổ sung, "Đừng đi hỏi người khác, hiện tại bên trong trí nhớ của họ đều không có sự tồn tại của cái người tên là Chad này."
Draco nghe vậy liền thu lại nụ cười trên mặt, nhàn nhạt quét mắt nhìn những người xung quanh không dấu nổi tò mò với chuyện họ nói, suy tư.
....
Mãi đến khi tiết đầu tiên – tiết của môn Lịch sử Pháp thuật – trôi qua được một nửa thì, lòng hiếu kỳ của Draco mới được thỏa mãn bằng dăm ba câu tóm tắt của Harry. Khi nghe tới chuyện Chad lại là vật nuôi của người sáng lập Nhà Slytherin – Tử Xà, lông mày của hắn không nhịn được nhíu lại.
Harry cũng không nói cho Draco biết nguyên nhân vì sao Tử Xà muốn giết cậu, đương nhiên sự tồn tại của Voldemort cũng đã bị xóa đi, chỉ nói mơ hồ rằng Tử Xà có khả năng đã tìm được tà thuật gì đó từ trong ký ức di truyền chủng tộc của nó, nên mới bắt cậu đi làm vật thí nghiệm.
Trong nháy mắt, mặt Draco đen đến mức có thể nhỏ ra nước, Harry không hề nghi ngờ, nếu Tử Xà chết mà còn sót lại một chút cặn thì, Draco rất có khả năng sẽ vọt vào phòng chứa bí mật để nó chết không toàn thây.
"Đừng dùng sắc mặt kia, Tử Xà đã chết, mà em vẫn bình yên vô sự," Harry quét mắt lên bảng đen, viết lại mấy cái phù hiệu mà chính mình xem cũng không hiểu vào vở, "Và xin anh đừng giáo dục em chuyện ý thức liên quan tới sự an toàn, em dám đi tìm con Tử Xà kia thì tất nhiên em cũng đã hoàn toàn chắc chắn."
Sắc mặt Draco càng đen hơn, nhìn qua một giây sau, sẽ gầm thét mạnh mẽ với cái tên chết tiệt không biết trời cao đất dày ở bên cạnh mình này.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, dùng giọng chen ra khỏi hàm răng, nói từng từ từng chữ với Harry: "Không có lần sau!"
Harry không tỏ rõ ý kiến gật gù.
Draco kiềm chế lại ý nghĩ muốn mạnh mẽ giáo huấn cái tên trước mặt này một trận, dời đề tài đi, "Vậy em nói người khác không nhớ rõ sự tồn tại của Tử Xà kia là có ý gì?"
Harry chần chờ một chút, sau đó lắc đầu một cái, nói: "Em cũng không rõ ràng. Ngay sau mấy ngày em giết được Tử Xà, em phát hiện không có người nào hoài nghi chuyện Chad mất tích, vì thế liền hàn huyên, thử thăm dò bọn họ, thì lại phát hiện tất cả mọi người đều không nhớ ra có một học sinh năm nhất Slytherin tồn tại."
"Là con Tử Xà kia tự mình giở trò quỷ, hay là.... Do những người khác gây nên?" Draco hỏi.
Harry lắc đầu một cái, lúc cậu phát hiện ra chuyện này, việc đầu tiên là tìm Alvin, đương nhiên anh ấy không có quên tất cả những thứ đó, nhưng anh có nói thẳng là tạm thời anh không rõ ai đã làm.
Nhưng Harry luôn cảm thấy trong lòng cậu đã có sẵn một đáp án, bởi vì ngay lúc đó, sắc mặt của Alvin trở nên khó coi chưa từng có, mà ánh mắt của anh.... Lại ẩn chứa đau khổ.
"E rằng.... Là do những người khác gây nên." Harry nhỏ giọng nói, ánh mắt từng chút từng chút một tối lại.
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng tôi cũng đã kết thúc bữa học quân sự, đã êm dịu lăn về rồi ~~~~ Thực sự thật đáng mừng [cáu bẳn]