Beta: Bing.
Chương 2:
"Thế giới này, làm gì có người nào chỉ cần động tâm là muốn cái gì liền phải có cái đó, tình cảm đâu giống như những chuyện khác, tôi chỉ sợ tới tay cậu, muốn giữ lại cũng không được, mà ném đi cũng không xong." Tần Vãn Thư cảm thấy Thi Vân Dạng đang còn lúc nhất thời cao hứng nên bỏ đi sớm thì tốt hơn.
"Hừm, làm như cậu đồng ý ở cùng một chỗ không bằng, coi như Tả Khinh Hoan đi rồi, nhưng cậu vẫn đợi cô ta trở lại có đúng hay không?" Thi Vân Dạng hừ lạnh nói.
Tần Vãn Thư không phủ nhận, chẳng qua là vừa nghĩ đến Tả Khinh Hoan, tâm tình của nàng lại xuống thấp dị thường. Tả Khinh Hoan muốn đi bao lâu, Tần Vãn Thư không biết, nhưng nàng biết Tả Khinh Hoan nhất định sẽ trở lại, nhưng là cứ chờ đợi em ấy như vây thực sự là quá đau khổ.
"Đêm qua nhất định là cậu không ngủ ngon đi, khí sắc cũng không tốt, tôi đi lấy rượu đỏ, cùng uống một chút, sau đó đi ngủ." Thi Vân Dạng khoác tay lên vai Tần Vãn Thư nói.
"Tôi không sao, có thể tự điều chỉnh." Tần Vãn Thư cảm thấy mình không cần phải mượn rượu tiêu sầu, nàng có thể điều chỉnh tốt tâm tình của mình, nàng cũng không phải dạng người tiêu cực.
"Thỉnh thoảng phóng túng mình cũng sẽ không chết mà, chỉ cần là người, đều phải có thất tình lục dục, cậu cần gì phải kiềm chế như vậy chứ? Bây giờ trong lòng cậu khó chịu, uống một ly rượu đỏ xong rồi ngủ một giấc thật tốt, không còn khó chịu nữa, như vậy có cái gì không tốt đâu?" Thi Vân Dạng vừa nói vừa lấy một chai rượu đỏ thượng hạng từ trong tủ đưa đến, lúc tâm tình Đại tiểu thư không tốt, không có gì thích hợp với nàng hơn rượu.
Thi Vân Dạng mơ chai rượu đỏ ra rót cho mình và Tần Vãn Thư, khi đưa rượu đến cho Tần Vãn Thư, nàng lại không nhận.
"Vậy xem như cậu bồi tôi uống cũng được." Thi Vân Dạng cứng rắn đưa ly rượu về tay Tần Vãn Thư, đúng là Đại tiểu như, một chút cũng muốn khắc chế, nữ nhân như vậy bị Tả Khinh Hoan lấy được, Thi Vân Dạng nghĩ đến thôi cũng thấy không thoải mái.
Tần Vãn Thư lúc này mới nhận lấy ly rượu, nhìn màu đỏ đẹp mắt, nhẹ nhàng lay động một cái.
"Tả Khinh Hoan nói đi thì đi, cậu không tức giận sao?" Thi Vân Dạng nói, cô biết Tả Khinh Hoan bây giờ chính là cây châm trong lòng Tần Vãn Thư, ấn vào sẽ khó chịu, nhưng cô vẫn là không nhịn được mà châm vào, được rồi, là cô sợ thiên hạ quá thái bình đi.
"Tức giận!" Tần Vãn Thư thành thật trả lời, chung một chỗ là chuyện của hai người, Tả Khinh Hoan lại tự ý quyết định một mình, để lại mình, chỉ có thể bắt buộc tiếp nhận kết quả như vậy, làm sao nàng có thể không tức giận. Nhưng là nàng cũng không thể không hiểu cho tình cảnh của Tả Khinh Hoan, chỉ cố gắng điều tiết tâm tình của chính mình.
"Vậy cậu định thế nào?" Thi Vân Dạng nheo mắt hỏi.
"Tôi tôn trọng quyết định của em ấy." Mặc dù trên miệng Tần Vãn Thư