Beta: Bing.
Chương 27:
Lăn qua lộn lại nhiều lần, Thi Vân Dạng vẫn còn không ngủ được, bò xuống giường lây tỉnh Hứa Chiêu Đệ.
Hứa Chiêu Đệ thật vất vả mới ngủ lại được, bị Thi Vân Dạng kêu tỉnh, tính tình tốt cỡ nào, cũng muốn phát điên, bất quá nàng cũng ép xuống.
"Tôi ngủ không được." Thi Vân Dạng nhìn Hứa Chiêu Đệ nói.
"Không phải là có gối ôm sao?" Hứa Chiêu Đệ hỏi.
"Không dùng được!" Thi Vân Dạng bĩu môi nói, cô bây giờ đang rất chê cái gối ôm này.
"Vậy làm sao bây giờ?" Hứa Chiêu Đệ nhức đầu hỏi, nàng nhớ trước đó Thi Vân Dạng không có ôm mình ngủ, cũng ngủ rất ngon mà.
"Tôi không ngủ được." Thi Vân Dạng lại nói, dù sao chuyện mình ngủ không được Hứa Chiêu Đệ phải chịu trách nhiệm.
"Hai ngày nữa thì quen." Hứa Chiêu Đệ cảm thấy Thi Vân Dạng mới ôm mình ngủ không bao lâu, bỏ đi cũng dễ lắm.
"Vậy tôi ôm chị ngủ, hai ngày nữa, chị cũng quen thôi." Thi Vân Dạng nói ngược lại, chiếu Hứa Chiêu Đệ một chiêu.
Hứa Chiêu Đệ nghèo từ, trong lúc nhất thời không tìm được lý do phản bác, coi như mình quen, nhưng tư thế ngủ thân mật như vậy nàng vẫn thấy có chỗ nào đó không ổn.
"Nhưng mà..." Hứa Chiêu Đệ cũng cố gắng chống cự.
"Cứ quyết định như vậy đi, hơn nữa ngủ dưới đất cũng không tốt cho thân thể." Thi Vân Dạng bá đạo nói, còn làm ra dáng vẻ chỉ nghĩ cho chị mà thôi.
"Phương Phương, những chuyện khác đều có thể nghe cô, nhưng chuyện này cô nghe tôi được không?" Hứa Chiêu Đệ nhẹ giọng thương lượng nói với Thi Vân Dạng.
"Như vậy đi, chuyện này chị nghe tôi, những chuyện khác tôi nghe chị, hơn nữa, tôi cũng không có làm những chuyện khác gì." Thi Vân Dạng cảm thấy đây là chiêu hủy chiêu, cô nghĩ cả ngày mình chỉ ăn rồi nằm chờ chết, có chuyện gì quan trọng đâu, đương nhiên ngủ là chuyện lớn nhất rồi.
Hứa Chiêu Đệ giờ phút này thực sự là tức muốn ói máu, Thi Vân Dạng nghĩ sao mà không có chuyện gì, nàng cảm thấy Thi Vân Dạng chính là kẻ lắm chuyện nhất, chuyên gia bắt bẻ, chẳng qua bình thường mình đều cố đè nén, nên cô mới không cảm giác là làm gì đi.
"Chị cũng nói sớm muộn cũng sẽ quen, bây giờ trời càng ngày càng lạnh, tôi cũng giống như lò ủ, có cái gì hơn lò ủ tuyệt đẹp như tôi đây?" Thi Vân Dạng cảm thấy Hứa Chiêu Đệ căn bản cũng không thua thiệt cái gì, suy nghĩ một chút cô cũng là người bò lên giường trước, mùa đông miền Nam lạnh như vậy, mình ủ ấm giường lại còn thơm như vậy chờ Hứa Chiêu Đệ tới ngủ, đây là chuyện hạnh phúc cỡ nào đây?
Hứa Chiêu Đệ phát hiện, muốn Thi Vân Dạng nhượng bộ là chuyện không dễ dàng gì, nàng đã tuyệt vọng chuyện Thi Vân Dạng ôm mình ngủ.
Thi Vân Dạng thấy Hứa Chiêu Đệ không phản đối, liền biết Hứa Chiêu Đệ đã đón nhận thực tế, Hứa Chiêu Đệ điểm này là tốt nhất, dễ nói chuyện, tính khí tốt, biết nhường nhịn, trước kia Thi Vân Dạng cảm thấy đây là tính tình không tốt, hiền quá bị ăn hiếp, hôm nay người ăn hiếp là cô, cảm giác này lại thực không tệ. Mà không, mình là một đại mỹ nhân như vậy ôm nàng ngủ, làm sao có chuyện mình ăn hiếp ai, đây là ban ơn cho nàng mới đúng.
"Ngoan, đi lên ngủ đi, cũng mấy giờ rồi, chẳng phải sáng mai còn muốn thức sớm mua đồ ăn sao?" Thi Vân Dạng thúc giục, giằng co lâu như vậy, cô cũng muốn đi ngủ, da mặt không biết hồi phục được bao nhiêu rồi.
Hứa Chiêu Đệ không muốn, vẫn còn chống cự trong im lặng.
"Nếu chị không đi lên, tôi ôm chị lên, chị gầy yếu như vậy, tôi vẫn có thể ôm được." Thi Vân Dạng là một người không có tính nhẫn nại, liền uy hiếp nói, nếu như Hứa Chiêu Đệ muốn được ôm theo kiểu công chúa, mình có thể thõa mãn nàng, mặc dù Thi Vân Dạng cũng cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.
Hứa Chiêu Đệ biết tính tình Thi