Beta: Bing.
Chương 39:
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Thi Vân Dạng đưa trán mình dán lên trán Hứa Chiêu Đệ, mặc dù còn có chút nóng, nhưng so với nhiệt độ nóng doạ người hôm qua mà nói thì coi như đã tốt hơn nhiều. Lúc này Thi Vân Dạng mới thở phào nhẹ nhõm. Sao cô cảm giác người bị bệnh là Hứa Chiêu Đệ nhưng mình mới là người xém chết đây. Thi Vân Dạng cũng không nghĩ tới mình sẽ chăm sóc người khác như vậy, chắc có lẽ vì mất trí nhớ, nên Hứa Chiêu Đệ biến thành người duy nhất mình có thể lệ thuộc và thân cận, cho nên đêm qua cô chỉ có một ý niệm, Hứa Chiêu Đệ không thể có chuyện, vì vậy mới liều mạng để chăm sóc thật tốt cho nàng.
Chẳng qua là Thi Vân Dạng nhìn Hứa Chiêu Đệ người vốn nên rời giường thật sớm giờ phút này vẫn còn nằm ở trên giường, gương mặt nhỏ nhắn, bởi vì bệnh nên khí sắc có chút không tốt, thoạt nhìn có chút yếu ớt, nghĩ đến người này bình thường lại có thể dung túng một kẻ ích kỷ như mình, trong lòng đột nhiên xúc động một cái, sinh ra một loại tâm tình quỷ dị không thể nói thành lời, giống như là thương tiếc. Đại khái Thi Vân Dạng cũng không nghĩ đến cô chỉ là loại người chỉ thương tiếc chính mình, lại có một ngày cũng sẽ thương tiếc người khác.
Hứa Chiêu Đệ biết mình hôm nay nhất định đã dậy muộn, nàng còn chưa mua được đồ bán, tối nay sợ là không bán được, nhưng là nàng đang cố gắng đấu tranh với đám vi khuẩn, mong hết bệnh, nàng cảm giác thân thể rất mệt nhọc, giống như ngủ thế nào cũng không đủ, nhưng ý chí nàng rất cường đại, bắt buộc bản thân phải tỉnh dậy.
Hứa Chiêu Đệ tỉnh dậy liền nhìn thấy gương mặt xinh đẹp phóng đại của Thi Vân Dạng, gương mặt này vẫn luôn rất xinh đẹp, nhưng là từ trước đến giờ không để cho nàng có cảm giác an lòng, nhưng giờ phút này, Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng cảm thấy an tâm trước giờ chưa từng có.
"Dậy? cảm giác có tốt hay không?" Thi Vân Dạng quan tâm hỏi, cô hy vọng Hứa Chiêu Đệ nhanh chóng khôi phục dáng vẻ mạnh mẽ hàng ngày, cô vẫn còn có thói quen Hứa Chiêu Đệ cường đại sẽ dung túng mình.
"Tốt hơn nhiều." Hứa Chiêu Đệ vẫn cảm giác đầu có chút ngất ngư, nhưng thần trí đã khôi phục minh mẫn hơn lúc tối.
"Có đói bụng không? Em đi.... Nấu cháo cho chị ăn..." Vốn là Thi vân Dạng muốn nói đi mua cháo cho Hứa Chiêu Đệ, nhưng cô đột nhiên nghĩ đến, Hứa Chiêu Đệ ngã bệnh, không phải đây là thời điểm cô nên biểu hiện sao? Làm gì có cái gì so được với lúc người yêu ngã bệnh mà nấu cháo ân ái cho ăn đây? Thi Vân Dạng muốn biến thành tình lữ với Hứa Chiêu Đệ càng nghĩ càng cảm giác mình nên biểu hiện thật tốt.
"Em sẽ nấu sao?" Hứa Chiêu Đệ muốn đi phòng tắm đánh răng, nàng cảm giác miệng vừa khô lại vừa đắng.
"Chị xem thường em, nấu cháo có gì khó, ngược lại là chị, nằm lại trên giường đi, bò dậy làm cái gì?" Thi Vân Dạng nhìn thân thể gầy yếu của Hứa Chiêu Đệ, có cảm giác hư nhược sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào, hết sức không yên tâm hỏi.
"Tôi muốn đánh răng...." Cũng muốn uống nước, thật ra thì nếu những chuyện nàng có thể làm được, nàng đều không muốn làm phiền người khác.
"Được rồi, chị lên giường nằm đó đi, em đi lấy bàn chải với nước cho chị đánh răng,