Edit: Jiang
Beta: Cỏ Cua
“Bác tài, phiền bác cho cháu xuống ở con phố phía trước.”
Chu An không lập tức trở về biệt thự Gia Ninh mà đứng ngây người ở dưới ánh đèn đường một hồi lâu.
Trong đầu cô vẫn quanh quẩn giọng nói quen thuộc của Phó Minh Sâm, cùng với giọng điệu xa lạ khi nói hai chữ “Người mù” kia.
【Đáng tiếc cô ấy là một người mù, nên không đưa ra ngoài được.】
Người mù, người mù, người mù…..
Mũi Chu An chua xót, cô ngồi xổm xuống con đường vắng vẻ, ôm chặt đầu gối.
Cô không hiểu.
Cô không hiểu.
Nếu Phó Minh Sâm ghét bỏ một người tàn tật bị mù như cô, vậy tại sao lúc trước lại cứu cô? Nếu như chỉ là thèm muốn cô, thì tại sao mấy năm qua anh vẫn không đụng vào cô? Hơn nữa Phó Minh Sâm để ý chứng sợ tiếp xúc thân thể của cô để làm gì chứ?
Hành động của Phó Minh Sâm thể hiện rõ sự quan tâm của anh ta dành cho cô, nhưng anh ta lại nói với bạn của mình như vậy…..
Anh ta quá mâu thuẫn.
Gió lạnh thổi tới khiến Chu An dần khôi phục lại bình tĩnh.
Thật sự ghét bỏ cô cũng được, diễn kịch trước mặt bạn bè cũng được.
Mặc kệ như thế nào đi chăng nữa, cô muốn nghe chính miệng Phó Minh Sâm nói với cô.
Cô đứng lên, ôm hộp quà trở lại biệt thự Gia Ninh.
—–
Một tuần trước, Thẩm Chu An có được tài liệu điều tra Chu An từ một thám tử tư.
Trong tài liệu ghi Chu An sinh ra trong một gia đình bình thường, lúc tám tuổi thì cha mẹ ly tán, sau đó được bà nội sống một mình nuôi dưỡng, sau đó đổi tên thành Chu An.
Tám tuổi, đúng là bằng tuổi của cô bé năm đó.
Thời gian trùng khớp với sự kiện buôn bán người mười một năm trước.
Chỉ là thân thế của Chu An còn có chút đáng nghi.
Năm đó anh tặng Chu An cỗ tràng hạt có khắc chữ kia, nhưng tại sao cô lại nói đó là di vật của mẹ để lại?
Thẩm Chu An lên máy bay ngay trong đêm hôm đó, bay đến một ngôi làng xa xôi hẻo lánh ở phía Nam Trung Quốc – chính là quê nhà của Chu An.
Dù có thế nào đi chăng nữa, Thẩm Chu An cũng muốn đến thăm bà nội đã nuôi nấng Chu An một chút.
Từ trấn Thanh Thủy đến trấn Lê Hoa cần phải đi qua một vài ngọn núi lớn, đường đi khúc khuỷu.
Thẩm Chu An thuê một người địa phương dẫn đường.
Anh ngồi ghế sau, vừa đi đường vừa lật xem tài liệu về Chu An.
Mặc dù sống ở vùng nông thôn với hệ thống giáo dục lạc hậu, nhưng từ nhỏ đến lớn, thành tích của Chu An luôn đứng đầu.
Thẩm Chu An nhìn bảng điểm, khóe miệng mệt mỏi không khỏi nở nụ cười.
Trong những năm qua, anh cố gắng trở thành một người trưởng thành, cô cũng cố gắng để lớn lên.
“Đi qua ngọn núi này sẽ tới trấn Lê Hoa.” Lái xe phía trước dùng tiếng phổ thông không chuẩn lắm, nhắc nhở Thẩm Chu An.
Thẩm Chu An nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phía trước là đặc trưng của miền sông nước Giang Nam, cành liễu rủ xuống, gợn nước lăn tăn.
Bên sông trồng rất nhiều cây lê, vào mùa xuân sẽ nở trắng cả một vùng.
Chính vùng đất này đã nuôi dưỡng ra một Chu An tính tình dịu dàng trầm tĩnh.
Thẩm Chu An xuống xe, sau vài lần hỏi thăm, cuối cùng cũng tìm được nhà bà nội của Chu An.
Nghe nói có một thanh niên đến chơi, bà nội của Chu An nhiệt tình dẫn vào nhà, tự tay pha trà Long Tỉnh để đãi khách.
Bà nội của Chu An khoảng hơn sáu mươi tuổi, mái tóc bạc trắng, khuôn mặt già hơn nhiều so với những người cùng tuổi.
Quần áo trên người mặc dù rất giản dị, nhưng cũng rất sạch sẽ.
Bà nội Chu An bưng trà lên, ngồi xuống một cái ghế khác, ôn hòa mỉm cười, hỏi Thẩm Chu An: “Xin hỏi sao cậu lại tìm tới đây?”
Thẩm Chu An không vòng vo, trực tiếp hỏi tại sao Chu An lại được nhận nuôi.
Bàn tay bưng chén trà của bà nội Chu An run lên một chút, nước trà suýt nữa bị văng ra ngoài.
Thẩm Chu An chú ý tới sắc mặt căng thẳng của bà cụ, mở miệng giải thích: “Năm cháu mười tuổi cũng bị bọn buôn người bắt đi.
Chu An là đứa trẻ nhỏ nhất trong số đó, nhưng cô ấy lại còn chăm sóc ngược lại cháu.
Nếu có cơ hội chạy thoát, cô ấy sẽ nhường cho cháu chạy trước.”
Thẩm Chu An cười cười: “Chu An đang ở thủ đô, cháu cũng đã gặp cô ấy rồi.
Nhưng hình như cô ấy không nhớ cháu là ai.”
Thẩm Chu An thấy rõ sự lo lắng trên khuôn mặt của bà cụ, nhẹ nhàng nói: “Cháu tới đây cũng không có ác ý gì khác.
Chu An đã nhường cơ hội sống lại cho cháu.
Những năm qua, cháu luôn cảm thấy áy náy nên vẫn luôn tìm kiếm cô ấy.
Nếu cô ấy sống tốt, cháu sẽ chúc phúc cho cô ấy.
Nếu cô ấy sống không tốt, cháu có thể giúp đỡ cô ấy một chút.”
Bà nội của Chu An bỗng nhiên căng thẳng, hỏi: “An An ở thủ đô sống không tốt sao?”
Trong nháy mắt, Thẩm Chu An nhớ tới ánh mắt của Chu An.
Anh khéo léo tránh đi, nói: “Cô ấy rất cởi mở, thoạt nhìn rất vui vẻ.
Chỉ là cháu phát hiện cô ấy không còn nhớ cháu nữa, những chuyện năm đó cũng nhớ sai khá nhiều.”
Bà nội Chu An thở dài một hơi, một lúc lâu sau mới nói: “Nếu cậu đây là vì muốn tốt cho con bé, thì đừng nhắc tới chuyện năm đó trước mặt con bé.
Mười một năm trước lúc tôi nhận nuôi con bé, nó bị sốt cao một trận, sau đó quên hết mọi chuyện trong quá khứ.
Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Một đứa nhỏ như vậy, lại lựa chọn quên đi hết mọi chuyện trong quá khứ.
Đó là điều không tốt, có đúng vậy không?”
Thẩm Chu An: “Lúc đó bà nhìn thấy Chu An, cô ấy có bộ dạng như thế nào? Cô ấy… Có bị thương không ạ?”
Bà nội Chu An không trả lời anh.
Bà chậm chạp đứng lên, trở lại trong phòng, vừa đi vừa nói: “Chàng trai trẻ, chuyện đã qua rồi, thì cứ để nó trôi qua đi.”
Thẩm Chu An không muốn rời đi, anh vẫn muốn tìm hiểu sự tình năm đó.
Anh đi hỏi khắp trấn Lê Hoa xem có ai nhớ lúc Chu An mới tới đây có dáng vẻ như thế nào không? Mỗi ngày anh đều tới nhà bà nội Chu An để hỏi, nhưng câu trả lời anh nhận được luôn là bà không muốn tiếp khách.
Sau một tuần không có kết quả, Thẩm Chu An mới tạm thời từ bỏ, từ trấn