Edit: Jiang
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Phó Minh Sâm, Chu An vẫn tủm tỉm cười.
Trương Phượng Khiết trêu ghẹo cô: “Mới nói mấy câu với anh ấy đã vui vẻ như vậy rồi sao? Mặt em đỏ hết cả lên rồi kìa.”
“Rõ ràng như vậy ạ?” Chu An hơi lúng túng giơ tay sờ má, muốn để giảm nhiệt độ xuống, sau đó lại lẩm bẩm: “Quên đi, tâm ý của em trước mặt anh Phó đã sớm bị anh ấy nhìn thấy hết cả rồi.”
Hai người một chó đi ra khỏi công viên, đi dọc theo bờ sông nói chuyện phiếm.
Chu An tiễn Trương Phượng Khiết đến một trạm xe buýt gần đó, sau đó vẫy vẫy tay với cô: “Chị, chị đến trường đi, một mình em có thể tự về nhà được.”
Trương Phương Khiết: “Không được, anh Phó đã dặn dò không được để em ở bên ngoài một mình, như thế không an toàn.”
Chu An đáp lại bằng một nụ cười khiến người khác yên tâm: “Có Đại Hoàng bảo vệ em rồi mà, chị có thể tin tưởng nó.”
Tiễn Trương Phượng Khiết đi rồi, Chu An cũng chưa vội trở về biệt thự Gia Ninh ngay.
Cô lấy điện thoại ra, phân phó: “Tiểu Trí, tôi muốn đi đến phòng khám tâm lý XX, chỉ đường giúp tôi.”
Trí tuệ nhân tạo tự động gọi taxi cho Chu An, Chu An theo chỉ dẫn của Tiểu Trí lên xe, Đại Hoàng cũng theo sát phía sau, nhảy lên xe, ngồi gọn trong lòng Chu An.
Lái xe thấy con chó to lớn nên phản đối: “Này….
Không được mang thú cưng lên xe.”
Chu An khẽ gật đầu về phía phát ra âm thanh: “Nó là chó dẫn đường của tôi, đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp.
Nó rất ngoan, sẽ không cắn người đâu….”
Lúc này lái xe mới chú ý đến đôi mắt xinh đẹp của Chu An không có tiêu cự, nhất thời rủ lòng thương, vội vàng nói: “Vậy thì không sao rồi! Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi! Nhưng điểm đến là ở phố đi bộ, xe của tôi không lái được đến cửa của phòng khám, cô phải tự đi bộ qua bên đó.”
Chu An cười cười: “Cảm ơn chú đã có lòng nhắc nhở, tôi sẽ chú ý.”
Đây được coi là lần đầu tiên Chu An lấy hết can đảm ra đường sau khi bị mù.
Bình thường nếu cô muốn ra ngoài hít thở không khí, Phó Minh Sâm sẽ sắp xếp tài xế lái xe ra ngoài cùng với cô, hoặc là đích thân anh sẽ dẫn cô ra ngoài một chút.
Chỉ là lần này cô muốn tự đi một mình.
Ở nhà một thời gian dài, khiến một ngày nào đó cô đột nhiên phát hiện bản thân không biết từ khi nào đã biến thành bông hồng được nuôi trong nhà kính.
Chu An không phải là đóa hoa trong đó, cô biết rõ những gì cô có bây giờ là một gia đình, hai con chó và một người bạn trai.
Phó Minh Sâm đã cho cô rất nhiều thứ, nhưng không phải cái gì cô cũng có thể nhận.
Chu An mở cây gậy dò đường bằng bạc ra, theo hướng dẫn của Đại Hoàng đi về khu vực dành riêng cho người đi bộ.
Dọc đường đi có rất nhiều người tốt bụng đến hỏi Chu An có cần giúp không, ý tốt của những người xa lạ đó khiến Chu An cảm thấy rất vui.
Vì đã đặt lịch hẹn trước, dưới sự trợ giúp của nhân viên trong phòng khám, Chu An được sắp xếp ngồi ở ghế sô pha gần với phòng bác sĩ nhất, đang chờ được gọi số.
Bên trong phòng khám, bác sĩ đánh giá một lượt người thanh niên có khuôn mặt góc cạnh, đôi lông mày sắc sảo khiến người khác có cảm giác áp bách, nói giỡn: “Cậu thường xuyên mất ngủ nghiêm trọng như vậy mà dưới mắt lại không có quầng thâm, ông trời cũng coi trọng cái mặt dùng để kiếm cơm này của cậu thật đấy.”
Thẩm Chu An cười một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Bác sĩ thấy anh không có hứng thú gì, bèn nghiêm túc lại, hỏi anh: “Kê đơn thuốc ngủ là được rồi sao?”
Thẩm Chu An tinh thần mệt mỏi: “Ừm.”
“Trạng thái của cậu không quá…..” Bác sĩ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn là đổi sang một chủ đề thoải mái hơn: “Cậu có bác sĩ gia đình, chạy đến chỗ này của tôi để kê thuốc không thấy phiền sao?”
“Nếu tôi tìm bác sĩ gia đình, mẹ tôi sẽ chuyện bé xé ra to mất.”
Thẩm Chu An cầm một hộp quà đặt lên bàn: “Với lại cũng tiện đường mang trà đến cho cậu.”
“Lần này lại lấy ở đâu thế?” Bác sĩ quét mắt nhìn bao bì trên hộp: “Vân Nam?”
Thẩm Chu An: “Ừ.”
Bác sĩ: “Lần sau định đi đâu?”
Thẩm Chu An: “Tân Cương, Tây Tạng.”
Bác sĩ hít một hơi dài, hỏi anh: “Lỡ như đi khắp cả đất nước này mà không tìm thấy thì cậu tính sao?”
Thẩm Chu An thờ ơ nói: “Vậy thì ra nước ngoài tìm.”
“Vậy lỡ như…..” Bác sĩ cố gắng thuyết phục, nhưng khóe miệng Thẩm Chu An lại nở nụ cười: “Dông dài.”
Nói xong, anh cầm đơn thuốc vừa kê xong, mở cửa phòng khám đi ra ngoài.
Bác sĩ nhìn bóng lưng cao lớn cô độc của anh, khẽ thở dài.
Bệnh của Thẩm Chu An anh ta đã chữa năm năm nhưng vẫn không khỏi, có lẽ chỉ đến khi tìm được người mà anh vẫn luôn tâm tâm niệm niệm kia thì mới có thể khỏi được.
Mở cửa phòng khám ra, Thẩm Chu An nhanh chóng đi đến khu vực ngồi chờ, áo bành tô quét qua, Chu An ngửi được mùi hương vừa mát lạnh vừa ngọt ngào, rất giống hương vị của kẹo bạc hà mà hồi nhỏ cô thích ăn.
Chu An khẽ ngửi, sau đó nở nụ cười.
Đúng thật là hương vị của kẹo bạc hà, xem ra người mới vừa đi ngang qua rất thích ăn kẹo bạc hà.
Sau khi mất đi thị giác, Chu An rất thích khám phá những tiềm năng của các giác quan khác, đây là cách để cô dời lực chú ý đến những đau đớn của bản thân.
Y tá ngoài cửa thông báo: “Vị tiếp theo – Cô Chu An!”
Tiếng bước chân cuối hành lang đột nhiên dừng lại, Thẩm Chu An nghiêng đầu nhìn về phía này.
Sau khi gọi tên, y tá nghi ngờ nhìn danh sách lại một lần nữa, sau khi xác định chắc chắn thì gọi tên lần nữa: “Cô Chu An có ở đây không?”
Lúc này Chu An mới lấy lại tinh thần, cô đứng lên, ngại ngùng nói: “Tôi là Chu An, thật ngại quá, lúc nãy tôi không chú ý nghe.”
Y tá nhìn sang gậy dò đường và con chó bên cạnh cô, mỉm cười nói: “Không sao đâu thưa cô, có cần tôi dìu cô vào trong không?”
“Bạn của tôi có thể dẫn tôi vào.” Chu An sờ sờ đầu Đại Hoàng, cười nói với y tá: