Edit: Jiang
Beta: Cỏ Cua
“Chu An.” Thẩm Chu An nghiêng chiếc ô màu đen sang che cho Chu An, quỳ một chân xuống, nhìn thẳng vào Chu An, nói: “Em phấn chấn lên một chút.
Chúng ta cùng nhau tìm người.”
Đôi mắt đẫm nước mắt của Chu An run lên, nhìn về phía phát ra âm thanh, nói: “Anh Thẩm….”
“Là tôi.”
Thẩm Chu An nhìn quần áo ướt đẫm của Chu An, sau đó nhìn qua dì Khương đang ngẩn người: “Phiền dì cầm ô giúp cháu với.”
“Ồ ồ.” Dì Khương nhận lấy ô, che trên đỉnh đầu Chu An, sau đó cũng ngồi xổm xuống dưới ô.
Dưới tán ô, lúc này bà mới mạnh dạn quan sát người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông đẹp trai có nước da trắng lạnh, quần áo mặc trên người không tầm thường, trông như một thiếu gia nhà giàu.
Người đàn ông đó cởi áo len sẫm màu bên ngoài, khoác lên cho Chu An.
Anh không để ý đến dáng vẻ chật vật của Chu An, áo khoác ngoài dài trải trên mặt đất cũng không quan tâm.
Thẩm Chu An muốn kéo Chu An từ trên mặt đất đứng dậy, nhưng dì Khương đã nhanh hơn một bước.
Bà ôm lấy cánh tay của cô rồi kéo cô đứng dậy, bà ngại ngùng nói: “An An không thích tiếp xúc cơ thể với người khác giới.”
Thẩm Chu An nhìn Chu An một hồi, sau đó gật đầu.
Thẩm Chu An nhìn xung quanh rồi nói: “Chúng ta đi đến cục cảnh sát trước.”
“Cảm ơn anh Thẩm.” Chu An chỉ có thể tin tưởng anh.
Dì Khương đưa ô của mình cho Thẩm Chu An, sau đó cầm ô của Thẩm Chu An che cho Chu An.
Cục cảnh sát cách đó hai mươi mét.
Thẩm Chu An chỉ về hướng cục cảnh sát và Thẩm Quan Văn đang ngồi trong chiếc Maybach màu đen, sau đó đi theo sau Chu An.
“Anh Thẩm!” Thẩm Quan Văn dừng xe, chạy đến phía cục cảnh sát tìm Thẩm Chu An.
Thẩm Chu An nhìn về phía phòng thay đồ, nói với Thẩm Quan Văn: “Lấy chăn dày trong xe xuống đây.”
Thẩm Quan Văn: “À vâng!”
Chu An không có quần áo khô để thay, cho nên một nữ cảnh sát đưa cho cô một bộ đồ thường ngày của cô ấy cho Chu An thay.
Cô vào trong phòng thay đồ, mặc áo sơ mi nữ cảnh sát vừa đưa.
Lúc cô đi ra, Thẩm Chu An đắp tấm chăn lên người cho cô, còn đưa hai ly nước ấm cho cô và dì Khương.
“Anh Thẩm,” Chu An mím môi, lo lắng mở miệng: “Anh có cách gì?”
“Đi theo tôi.” Anh thoáng nhìn qua dì Khương, dì Khương hiểu ý, dắt Chu An đi theo anh.
“Tôi là bạn của cô Chu.” Thẩm Chu An đi đến bàn cảnh sát điều tra người mất tích, nhân tiện đưa một tấm danh thiếp của mình lên: “Phiền anh gửi cho tôi một tấm ảnh chụp trước khi bà cụ mất tích.”
Cảnh sát nhìn danh thiếp, sau đó phối hợp gửi cho anh một bức hình cắt từ camera giám sát.
Trên ảnh chụp có thể nhìn rõ ràng quần áo và đặc điểm của bà nội Chu An vào sáng nay.
Thẩm Quan Văn cầm điện thoại đang có cuộc gọi, đi đến bên cạnh Thẩm Chu An, nhỏ giọng nói: “Đội quan hệ xã hội đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Thẩm Chu An bình tĩnh gật đầu, đưa tư liệu gửi cho đoàn đội.
Đoàn đội quan hệ xã hội hùng hậu nhất của tập đoàn Thẩm thị đang ở trong phòng họp.
Hai mươi mấy nhân viên ngồi xung quanh một chiếc bàn dài, mỗi người một chiếc máy tính, sẵn sàng chờ lệnh.
Sau khi nhận được tài liệu của Thẩm Chu An, nhân viên trong đội chịu trách nhiệm viết thông cáo báo chí đã nhanh chóng viết bản thảo, sau đó gửi vào nội bộ.
Những người còn lại dựa theo tiến trình được phân công, bắt đầu tiến hành phát thông báo ra.
Radio, TV, bảng quảng cáo ở trạm xe buýt và tàu điện ngầm, các nền tảng truyền thông lớn nhỏ ở thủ đô cùng với những các video giải trí phổ biến trong giới trẻ hiện nay đều phát thông tin một bà cụ trong viện dưỡng lão bị mất tích.
Thông báo của radio ở trạm xe buýt: “Trạm tiếp theo – giao lộ phía nam đường Diên Giang, xin vui lòng — thông báo khẩn cấp.
Có một bà cụ khoảng chừng bảy mươi tuổi bị lạc ở ga tàu điện ngầm Hoài Hải trong nội thành.
Xin quý hành khách chú ý bên cạnh mọi người có ai mặc áo len mỏng màu be nhạt, quần dệt kim màu be, tay phải có đeo một chiếc vòng tay màu đỏ có một tấm thẻ hình chữ nhật trên đó….”
Biển quảng cáo trong ga tàu điện ngầm và dọc đường đi trong ga đều phát tin tức tìm người.
Thông báo tìm người mất tích cũng được đề xuất trong các nội dung phổ biến của P trạm, Xunbao cùng với các app phổ biến khác.
……
Chu An không ngừng xoa lòng bàn tay, ngồi ở khu vực chờ trong cục cảnh sát, nghe Thẩm Chu An và đoàn đội của anh gọi video.
Qua khoảng một tiếng, Thẩm Chu An nhận được một cuộc điện thoại, anh mở loa ngoài.
Đội trưởng báo cáo: “Thẩm tổng, một phút trước có người gọi điện thoại đến nói nhìn thấy người chúng ta đang tìm ở nhà ga trên đường Trung Sơn Bắc.”
Chu An đứng lên đi lại gần điện thoại.
Thẩm Chu An thấy cô đi tới, lập tức nói: “Bà ấy lên xe buýt số mấy?”
Đội trưởng nói: “Bà ấy không lên xe, đi về phía tây.
Phía tây con đường đó có một trường trung học, còn có mấy hiệu sách lớn và văn phòng phẩm.”
“Vất vả rồi.” Thẩm Chu An nói: “Tiếp tục điều tra theo hướng này.”
Nhóm cảnh sát trong cục có được manh mối, cử lực lượng đi điều tra phía tây của đường Trung Sơn Bắc.
Chu An đứng dựa vào tường để không chắn đường mọi người, chú ý động tĩnh khắp sở cảnh sát.
Bất cứ chỗ nào có tiếng nói chuyện và tiếng chuông điện thoại reo, Chu An đều cảnh giác nghiêng đầu lắng nghe.
Thẩm Chu An thấy cô quan sát đến nỗi vô ý thức cắn môi, phía môi dưới có chảy ra ít máu, giống như hoa hồng đỏ nở rộ trên mặt tuyết.
Anh cảm thấy nếu như tiến độ điều tra không nhanh, Chu An sẽ cắn môi mình bị thương mất.
Thẩm Chu An đi tới chỗ Thẩm Quan Văn đang nghỉ ngơi, anh ấy đang ngồi cạnh quầy đồ ăn bên ngoài: “Đi ra ngoài với anh một chuyến.”
“Vâng anh Thẩm.” Thẩm Quan Văn vội lấy tờ giấy ăn lau miệng, sau đó cầm điện thoại và chìa khóa xe đi theo anh.
“Anh đi đâu?” Chu An ngay lập tức đứng dậy đuổi theo, tay nắm áo sau lưng của Thẩm Chu An, chớp chớp mắt.
Giống như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng.
Thẩm Chu An xoay người nhìn cô, dịu dàng nói: “Tôi lái xe đến con đường đó tìm thử xem.
Em có muốn đi cùng không?”
Chu An không khỏi gật đầu, mặc dù cô biết bản thân mình không giúp được gì nhiều.
Cô nuốt nước miếng, hỏi: “Có thể cho tôi đi cùng không?”
Thẩm Chu An: “Được, chúng ta cùng đi.”
Thẩm Quan Văn lái xe, Thẩm Chu An ngồi vào ghế phó lái, Chu An và dì Khương ngồi băng ghế phía sau.
Thẩm Chu An nhìn hai người phụ nữ phía sau qua kính chiếu hậu, sau đó giơ tay chỉnh điều hòa trong xe lên cao một chút.
Vài phút sau, chiếc Maybach lái ra khỏi hai con đường, dừng ở ven đường.
Thẩm Chu An xuống xe, mở ô ra rồi cầm một túi đồ.
Anh lên xe, đưa bình giữ nhiệt cho dì Khương ở phía sau.
Anh nâng cằm nói: “Buổi trưa hai người chưa ăn gì, bây giờ ăn trên xe một chút đi.”
Sau đó anh lại nói với Thẩm Quan Văn: “Quan Văn, lái xe chậm một chút.”
Chu An: “Cảm ơn anh.”
Dì Khương cũng sợ hãi nói cảm ơn.
Tầm mắt của bà nhìn Thẩm Chu An ở phía trước một giây, sau đó lại quay đầu nhìn Chu An.
Bà cực kỳ khó hiểu, hai người quen nhau như thế nào, nhìn cách hai người ở chung không giống như quá thân thiết.
Người đàn ông này thật tốt bụng.
Thẩm Quan Văn lái xe chậm hơn, vẻ mặt đau khổ nghiêng đầu nhìn Thẩm Chu An, khẽ mấp máy khẩu hình: “Anh Thẩm, em cũng đói.”
Mùi thức ăn của bọn họ thơm quá.
“Mấy ngày nữa anh dẫn em đi ăn yến tiệc, hôm nay chịu khó một chút.” Anh nở nụ cười, móc một bịch bánh mì sandwich trong túi ra, xé mở rồi đưa cho Thẩm Quan Văn.
Thẩm Quan Văn vui vẻ ăn ngấu nghiến.
Ăn xong một cái bánh mì, bỗng nhiên anh ấy nghĩ đến Thẩm Chu An cả ngày nay cũng chưa ăn gì, quay đầu nghi hoặc nhìn anh.
Thẩm Chu An nhẹ giọng nói: “Anh không đói bụng, em tập trung lái xe đi.”
Bàn tay cầm bình giữ nhiệt của Chu An khẽ run lên, đặt bình xuống, dùng ngón trỏ chọc chọc vào vai Thẩm Chu An, nhẹ giọng nói: “Có kẹo không ạ? Không đói bụng cũng phải bổ sung lượng đường cho cơ thể.”
Thẩm Quan Văn cười phá lên: “Anh Thẩm của chúng ta rất thích ăn kẹo, thật sự là không có kẹo thì không vui.”
“Có.” Thẩm Chu An cong môi cười, lấy một viên kẹo bạc hà từ trong túi áo khoác ra, xé mở rồi cho vào miệng.
Vẫn là loại kẹo lần trước cô tặng anh.
Chiếc xe đi tới đường Trung Sơn Bắc, bốn người trong xe nghiêm túc hơn hẳn.
Dì Khương kéo cửa kính xe nhìn ra ngoài, Thẩm Chu An cũng hạ cửa kính xuống quan sát người đi đường.
Hơn năm giờ chiều, trường trung học ở gần đó vừa mới tan học.
Những chiếc xe của phụ huynh tới đón con cái tan học cùng với công nhân vừa được tan làm khiến đoạn đường này chật ních.
Xe nhích từng chút từng chút một, tiếng còi xe vang lên liên hồi.
“Làm sao bây giờ, anh Thẩm?” Thẩm Quan Văn hỏi ý kiến của Thẩm Chu An.
Thẩm Chu An đang nói để anh xuống xe tìm người thì điện thoại bỗng vang lên, là điện thoại của cảnh sát ở sở cảnh sát.
Anh theo thói quen nhìn thoáng qua Chu An, sau đó nhận điện thoại, mở loa ngoài.
“Chúng tôi tìm được người rồi!” Cảnh sát kích động nói: “Từ camera giám sát có thể nhìn thấy bà cụ đang ở cổng chính của trường trung học số hai, người của chúng tôi đang chạy tới đó rồi.
Các anh đang ở đường nào?”
Thẩm Chu An liếc nhìn bản đồ chỉ đường, trả lời: “Chúng tôi đang ở cách cổng chính của trường trung học số hai một trăm mét.”
“Tốt quá tốt quá.
Bây giờ bà cụ không chạy loạn, giống như đang đứng ngoài cửa chờ người, lâu lâu còn nhìn vào trong.” Cảnh sát nói: “Nếu các anh nhìn thấy bà cụ thì báo cho chúng tôi biết.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Chu An quay đầu nói với bọn họ: “Tôi đi xuống đón người.”
“Em đi cùng với anh.” Chu An nắm lấy ống tay áo của Thẩm Chu An một lần nữa, nói.
Nhưng lần này Thẩm Chu An không cho cô đi cùng.
Trời mưa rất lớn, nước trên đường ngập qua mắt cá chân.
Lúc nãy Chu An còn bị dính mưa, bây giờ trên mặt cô hơi phiếm hồng, cảm giác như đang phát sốt.
Thân thể cô không khỏe, Thẩm Chu An sẽ không để cô bị dính nước lần nữa.
Thẩm Chu An cúi đầu nhìn bàn tay Chu An đang nắm chặt ống tay áo của anh, dịu dàng nói: “Con đường này bị kẹt xe, đường không dễ đi.”
Chu An thả lỏng tay để anh đi.
Thời tiết xấu như vậy, nếu như cô đi xuống sẽ gây thêm phiền phức cho anh Thẩm, nên cô quyết định ngồi chờ trong xe.
Chu An dặn dò: “Anh cẩn thận nhé.”
Thẩm Chu An cầm lấy chiếc ô lớn nhất rồi xuống xe, xuyên qua dòng xe cộ đông đúc rồi đi thẳng về phía trước.
Đi đến cổng của trường trung học số hai, anh nhìn một cái là có thể nhìn thấy bà nội của Chu An.
Bà nội của Chu An cầm một chiếc ô trẻ em đã gãy, tay kia nắm thành nắm đấm nhìn vào trong trường thăm dò.
Mỗi học sinh đi qua đều nhìn bà cụ một cái.
“Bà nội.” Thẩm Chu An đi đến bên cạnh bà, gọi một tiếng nhưng không thấy bà cụ phản ứng lại nên gọi lần nữa: “Bà nội Chu An.”
“Ai đó?” Bà nội Chu An nghi hoặc quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Thẩm Chu An đang đứng bên cạnh mình thì bỗng nở nụ cười hiền lành: “Bạn học Thẩm, không phải cháu và An An đang ở nhà làm bài tập sao? Sao lại chạy đến trường học rồi?”
Thẩm Chu An do dự một giây, sau đó nói theo bà cụ: “An An bảo cháu tới đưa bà về ăn cơm.”
“Đợi lát nữa bà sẽ quay về.” Bà nội Chu An thân thiết vỗ vỗ bả vai của Thẩm Chu An, sau đó lại quay đầu nhìn chằm chằm vào nhóm học sinh đang tan học: “Không phải An An bị cậu học sinh cuối cấp họ Phó kia bắt nạt sao? Đứa nhỏ này hư quá, bà phải xả giận giúp cháu gái bà.
An An không có cha mẹ, nhưng không phải là đứa dễ bị bắt nạt!”
Học sinh cuối cấp họ Phó?
Thẩm Chu An đột nhiên nghĩ tới Phó Minh Sâm.
Bà cụ trong lúc đầu óc không được tỉnh táo còn chạy tới trường học tìm Phó Minh Sâm để đòi công bằng cho cháu gái.
Xem ra anh ta không phải người tốt đẹp gì.
Hơn nữa chuyện anh ta hủy lịch hẹn với giáo sư Lucas, Thẩm Chu An càng cảm thấy kỳ lạ.
Phải điều tra anh ta, nếu không anh không yên tâm.
Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là đưa bà nội Chu An trở về.
“Lúc cháu tới đây, cháu thấy ba mẹ của cậu ta đưa cậu ta về nhà rồi ạ.” Thẩm Chu An đưa ô của mình qua: “Bà nội, chúng ta về trước đi.
Lần sau cháu sẽ chú ý thằng nhóc kia, sẽ không để cho cậu ta lại tới gần An An nữa.”
“Nó đi rồi sao” Bà nội Chu An có hơi tiếc nuối, bà cụ bất đắc dĩ: “Vậy được rồi.
Bà già như bà đây không ở bên cạnh Chu An được quá lâu, nói không chừng một ngày nào đó không còn nữa.
Cháu và Chu An là bạn tốt.
Về sau nếu các cháu đến trường, bà nội có thể xin cháu bảo vệ con bé được không? Bà nội sẽ mua kẹo cho cháu ăn.”
Thẩm Chu An còn nghiêm túc hứa hẹn: “Cháu hứa với bà, sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt.”
“Chúng ta về nhà thôi.
Trong nhà bà có kẹo, đợi lát nữa về sẽ cho cháu.” Bà cụ cười, nắm tay Thẩm Chu An.
“Nước trên đường khá cao, để cháu cõng bà.”
“Sao lại thế được, không cần không cần…..”
Sau nhiều lần từ chối, bà cụ vẫn ngượng ngùng trèo lên vai Thẩm Chu An.
Bà cụ cất chiếc ô bị hỏng đi, cầm lấy chiếc ô của Thẩm Chu An che cho hai người.
Trời mưa lại khiến kẹt xe càng nghiêm trọng