Edit: Jiang
Beta: Cỏ Cua
Trong khi chờ lên máy bay, Chu An nghe thấy tiếng bước chân qua lại của mọi người, cùng với tiếng bánh xe vali ma sát với sàn nhà.
Lúc này, cô mới có cảm giác rằng mình sắp ra nước ngoài.
Không biết khi nào điều trị xong để trở về, Thẩm Chu Niên nói không chắc chắn.
Hơn nữa, sau khi trở về cô sẽ không chủ động đi gặp Phó Minh Sâm.
Có một việc Chu An vẫn luôn suy nghĩ.
Cô luôn cảm thấy bản thân mình biết Phó Minh Sâm lừa gạt và lợi dụng một cô gái khác mà không lên tiếng là không đúng.
Ít nhất cô muốn nói cho cô gái kia biết.
Nếu sau khi cô gái đó biết mọi chuyện mà vẫn lựa chọn ở bên cạnh Phó Minh Sâm thì đó là chuyện của cô ấy, không liên quan gì đến cô hết.
“Chu Niên.” Chu An giật giật tay áo của Thẩm Chu Niên: “Em có thể nhờ anh giúp em một việc được không?”
Thẩm Chu Niên: “Em nói đi.”
Chu An: “Anh có thể điều tra cô gái đang hẹn hò với Phó Minh Sâm được không? Cô ấy họ Tần.”
“Tìm cô ấy để làm gì?” Thẩm Chu Niên nghiêng đầu nhìn cô.
Chu An cắn cắn m.ôi dưới, vẻ mặt hơi lúng túng, bộ dạng nói cũng không được mà không nói cũng không được: “Em muốn nói cho cô ấy biết cô ấy nên chú ý Phó Minh Sâm, anh ta bắt cá hai tay.”
“Anh đã nói với cô ấy rồi.” Đôi mắt hạnh nhân của Chu An kinh ngạc mở to, Thẩm Chu Niên nghiêm túc nói: “Cô ấy là em họ của anh.
Tối hôm qua, trước khi em tới nhà anh, anh đã nói cho nó biết.
Em không cần lo lắng cho nó, nó sẽ không chịu thiệt thòi đâu.”
Thẩm Chu Niên điều tra ra chuyện Phó Minh Sâm bắt cá hai tay ngay trước khi bà cụ qua đời.
Buổi tối ngày hôm đó, anh chưa kịp gọi cho Tần Duyệt Nhan thì bà cụ đã gọi anh vào phòng bệnh.
Sau đó anh phải lo liệu hậu sự cho bà cụ nên quên mất.
Mãi đến lúc về nhà anh mới nhớ ra chuyện này.
Có lẽ đến lúc này, cô em họ yêu ghét rõ ràng kia của anh đã chia tay với Phó Minh Sâm rồi.
Sự thật quả đúng như Thẩm Chu Niên đoán.
Sau hai ngày du lịch vòng quanh London, ngày thứ ba, hai người chuẩn bị ăn sáng trong một khách sạn cao cấp, sau đó chuẩn bị lên máy bay về nước.
Lúc đó Tần Duyệt Nhan vừa ngồi xuống bàn ăn, đang chờ Phó Minh Sâm lấy bữa sáng cho cô, tâm trạng vẫn rất tốt.
Chỉ là giây tiếp theo, cô mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn WeChat do Thẩm Chu Niên gửi đến, lập tức cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Thậm chí trong tiềm thức, cô cảm thấy anh họ đang nói đùa với mình.
Sao Phó Minh Sâm có thể là một thằng tồi bắt cá hai tay cơ chứ? Anh ta luôn đối xử chu đáo lễ độ với cô, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cô.
Tại sao người như vậy lại đang lợi dụng cô chứ?
Nhưng nghĩ kỹ một chút, chu đáo quá mức như thế rất không thích hợp.
Như thể anh ta đã từng chăm sóc một cô gái khác tỉ mỉ như vậy.
Phó Minh Sâm mang đồ ăn sáng trở lại.
Tần Duyệt Nhan lập tức đứng lên, chiếc ghế dưới chân ma sát với sàn nhà tạo ra âm thanh chói tai.
Thậm chí Phó Minh Sâm còn không nhìn cô, chỉ nói: “Chúng ta ăn thôi.”
Biểu cảm của Tần Duyệt Nhan chuyển từ vừa tức giận vừa kinh ngạc sang cực kỳ tức giận.
Hóa ra, cô luôn nghĩ tốt cho người đàn ông trước mặt này.
Một khi lớp ngụy trang được xé bỏ, cô phát hiện Phó Minh Sâm luôn đối phó có lệ với cô.
Con gái nhà họ Tần các cô từ trước đến nay đều dám yêu dám hận, lúc bị bắt nạt tuyệt đối không cam chịu.
Tần Duyệt Nhan giơ tay gõ xuống mặt bàn, vô cảm gọi anh ta: “Phó Minh Sâm.”
Phó Minh Sâm tao nhã lấy khăn ăn lau khóe miệng, ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia phiền chán: “Cần anh chụp hình giúp sao?”
Tần Duyệt Nhan nắm chặt hai tay, cắn răng hỏi: “Có phải trước kia anh từng có bạn gái rồi không?”
Ánh mắt Phó Minh Sâm lóe lên, nhưng bị anh ta che giấu ngay lập tức.
Anh ta hoang mang hỏi: “Ai nói với em thế? Chắc là người đó hiểu lầm rồi.
Đúng là anh có đưa một cô gái vô gia cư về nhà, hai mắt cô ấy bị mù.
Anh thấy cô ấy đáng thương nên giúp đỡ cô ấy một chút.
Nếu người mà bạn em nói đến là cô ấy thì người đó đã hiểu lầm rồi.”
Không ngờ lại là một cô gái tội nghiệp như vậy.
Lúc này, Tần Duyệt Nhan lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Thẩm Chu Niên:【Thật sao?】
Năm giây sau, Thẩm Chu Niên trả lời:【Thật.
Bọn họ vừa chia tay hôm nay.】
Đương nhiên Tần Duyệt Nhan lựa chọn tin tưởng người trong nhà hơn là một người lạ mới quen biết được hai tháng.
Tần Duyệt Nhan nghĩ tới việc cô bị người đàn ông này dụ dỗ thành kẻ thứ ba thì tức giận.
Cô nín thở, sau đó tát cho Phó Minh Sâm một cái không thương tiếc.
“Đồ lừa đảo.”
Sau khi mắng xong, cô đạp giày cao gót, lạnh lùng rời khỏi nhà ăn, để lại Phó Minh Sâm đứng sững sờ ở đó, cùng với ánh mắt dò xét của mấy vị khách trong nhà hàng.
Đương nhiên Tần Duyệt Nhan không bỏ đi đơn giản như vậy.
Chỉ là cô không cho phép bất cứ người nào gièm pha về mình, nhất là nhà hàng này có rất nhiều người trong ngành thời trang ra vào.
Cô trở lại phòng ở khách sạn, lấy điện thoại di động của Phó Minh Sâm ra khỏi vali rồi ném cho anh ta.
Phó Minh Sâm cố gắng đuổi theo giải thích, nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng đóng sầm cửa.
Tiếng đóng cửa vang vọng cả hành lang.
Ở chỗ không người, cuối cùng đại tiểu thư cao ngạo cũng bỏ bộ giáp của mình xuống, trốn trong chăn khóc một hồi lâu.
Chỉ trách cô không phân biệt rõ ai tốt ai xấu, Phó Minh Sâm lại ngụy trang quá tốt.
Cho dù bị mất mặt, cô không muốn Phó Minh Sâm được yên ổn.
Nhà họ Tần và nhà họ Thẩm có quan hệ huyết thống.
Sau khi biết con gái bị xem là tiểu tam, mẹ của Tần Duyệt Nhan lập tức gọi điện thoại cho Tần Khanh Vận.
Tần Khanh Vận vừa cúp điện thoại đã gọi điện ra lệnh cắt đứt hợp tác giữa Thẩm thị và Phó thị.
Chuyện đó khiến một Phó thị nhỏ bé vấp ngã trong tham vọng muốn tạo tiếng vang lớn trong ngành này.
Bố của Phó Minh Sâm là Phó Tấn Hoa tức đến mức huyết áp tăng cao, phải đưa vào bệnh viện ngay trong đêm.
Đương nhiên, những điều đó đều là sau này.
Sau khi Phó Minh Sâm biết mình không thể nói thêm được gì nữa, anh ta mở điện thoại của mình lên, nhận được kết quả tồi tệ hơn là bị Tần Duyệt Nhan đá.
Nhóm người làm và bảo vệ của biệt thự Gia Ninh nói cho anh ta biết Chu An lại bỏ đi một lần nữa.
Bác sĩ Lưu Quang ở viện dưỡng lão thủ đô báo cho anh ta biết, bà nội của Chu An đã qua đời.
Phó Minh Sâm mất bình tĩnh, ném chuyện của Tần Duyệt Nhan ra sau đầu, lấy vali đi thẳng ra sân bay.
Về nước! Anh ta phải về nước tìm Chu An trở về một lần nữa!
Xuống máy bay, trước tiên Phó Minh Sâm gọi điện thoại hỏi thăm hàng xóm ở quê của Chu An có nhìn thấy cô hay không.
Người này đến nhà Chu An, còn đi vào trong sân để kiểm tra, xác định Chu An không trở về.
Anh ta lại hỏi Trương Phượng Khiết và dì Khương, hai