Edit: Jiang
“Nhị Bạch qua đây nào.” Thẩm Chu Niên ngồi xuống sàn nhà, cầm một khúc xương đồ chơi gọi.
Nhị Bạch vẫy đuôi đi đến bên cạnh Thẩm Chu Niên, cái đầu cọ cọ vào chân anh, động tác vô cùng thân thiết.
Thẩm Chu Niên sờ đầu nó, nói: “Sau này mỗi ngày mày có thể nhìn thấy chị rồi.”
“Ẳng ẳng—-” Nhị Bạch rú lên đáp lại, vui vẻ vẫy đuôi.
Thẩm Chu Niên và Chu An đã hẹn nhau mỗi tối anh sẽ dẫn Nhị Bạch ra ngoài, sau đó sẽ dẫn Nhị Bạch đi dạo ở gần khu nhà trọ của Chu An.
Biết được giờ tan làm của Chu An, Thẩm Chu Niên mặc quần áo thể thao, sau đó dẫn Nhị Bạch ra ngoài.
Nhị Bạch rất hiếu động, cũng rất nhiều năng lượng nên trước tiên anh phải nghĩ cách khiến Nhị Bạch tiêu hao hết năng lượng trước, nếu không anh đừng hòng có thời gian vừa dắt chó đi dạo vừa có thể nói chuyện với Chu An.
Từ nhà của anh chạy bộ đến chỗ trọ của Chu An mất khoảng hai mươi phút.
Lúc chạy đến 100m cuối cùng, Thẩm Chu Niên chạy chậm lại, kéo dây để Nhị Bạch chạy chậm lại rồi nghỉ ngơi một lát.
“Ẳng ẳng —” Nhị Bạch ngẩng đầu sủa to một tiếng, ngoan ngoãn đi theo tốc độ của Thẩm Chu Niên.
Ở bên đường có một cửa hàng hoa tươi, Thẩm Chu Niên nhìn chằm chằm những bông hoa đầy màu sắc vài giây, sau đó dẫn Nhị Bạch đi vào cửa hàng.
Lúc đi ra, trên tay Thẩm Chu Niên cầm một bông hoa lài.
Nhân viên trong cửa hàng khéo léo chào mời anh mua một bó hoa, nhưng Thẩm Chu Niên chỉ mua một bông.
Một bó quá long trọng, nếu đem bó hoa đó tặng Chu An thì không thích hợp cho lắm.
Thẩm Chu Niên cúi đầu nhìn bông hoa trong tay, rồi nhìn Nhị Bạch cũng đang ngẩng đầu nhìn bông hoa, sau đó anh ngồi xổm xuống, tháo dụng cụ bảo vệ đeo trên miệng của Nhị Bạch xuống, đặt bông hoa trước miệng Nhị Bạch.
Nhị Bạch nhìn anh, sau đó chậm rãi ngậm lấy bông hoa.
Thẩm Chu Niên cười xoa đầu nó: “Về nhà sẽ thưởng cho mày cơm sườn.”
Nhị Bạch mơ hồ ứ một tiếng, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi tan làm, Chu An nhanh chóng trở về phòng trọ, đập vào mắt là hình ảnh người một chó đang đứng chờ cô dưới tầng, bầu không khí rất hòa hợp.
Điều kỳ lạ chính là miệng Nhị Bạch đang ngậm một bông hoa.
Chu An đi tới, Nhị Bạch thấy thế thì phấn khích nhảy lên, quay đầu cọ cọ vào chân của Thẩm Chu Niên rồi dẫn anh chạy vọt về phía trước.
Thẩm Chu Niên kéo dây, mang theo ý cười chạy đến.
Chàng thanh niên mặc bộ đồ thể thao màu xanh da trời, đi giày thể thao màu trắng, trên đầu còn đeo một chiếc băng đô màu xanh trắng, nhìn thoáng qua rất giống sinh viên.
Giống như đàn anh đẹp trai trong trường học tràn đầy nhiệt huyết.
Nếu không nhảy lớp, vốn dĩ anh cũng đang ở độ tuổi sinh viên đại học.
“Nhị Bạch!” Chu An ngồi xổm xuống, dang rộng hai tay ra nghênh đón, chú chó nhào thẳng vào lồng ngực cô.
Nhị Bạch chạy loạn trong lòng cô, hai chân trước đặt lên đầu gối của Chu An, cái đầu nhỏ đang ngậm bông hoa cúi xuống.
Thẩm Chu Niên đứng đằng sau Nhị Bạch, kéo kéo dây xích, cụp mắt nhìn cô, khóe miệng nhếch lên: “Nếu em không nhận hoa, Nhị Bạch sẽ tức giận đó.”
Chu An nhìn anh một cái, sau đó giơ tay lên cầm lấy bông hoa lài trên miệng của Nhị Bạch.
Miệng của Nhị Bạch được rảnh rỗi, cuối cùng cũng có thể buông Chu An ra.
Chiếc mũi ướt át của chú chó ngửi khắp cổ và mặt Chu An, Chu An vừa duỗi tay ra sau lưng xoa xoa nó, vừa ngẩng đầu cười hỏi Thẩm Chu Niên: “Bông hoa này từ đâu thế?”
Thẩm Chu Niên hơi nghiêng đầu: “Mua đó.”
Mí mắt của Thẩm Chu Niên rất mỏng, nhưng khi cúi xuống nhìn người khác vẫn có thể nhìn thấy nếp gấp của mí mắt, tuy mỏng nhưng lại mang theo cảm giác sắc bén trời sinh.
Bây giờ trong đôi mắt này còn có một tia mà cô không thể hiểu được, có hơi hung hăng, nhưng lại bị sự dịu dàng bao lấy.
Chu An cảm giác bàn tay đang cầm bông hoa lài đang nóng lên, cô đang định mở miệng hỏi tại sao lại mua hoa cho cô, Thẩm Chu Niên khẽ cười một tiếng, mở miệng trước: “Đi ngang qua cửa hàng bán hoa, tôi nghĩ mỗi ngày em đều phải nhớ các mùi hương khác nhau nên mua thôi.”
“So với các mùi hương đã qua gia công, tôi nghĩ em sẽ thích những mùi hương tự nhiên hơn.”
Chu An giật mình sửng sốt một giây, sau đó cười rộ lên.
Cô ngửi hoa lài, cười nói với anh: “Rất dễ chịu, cảm ơn.”
Chu An một tay cầm hoa, một tay nhận lấy dây xích từ tay của Thẩm Chu Niên, dẫn theo Nhị Bạch đi dạo vòng quanh công viên.
Nhị Bạch không còn hiếu động như lúc nhỏ, cũng sẽ không chạy loạn như trước nữa.
Cô đi đến đâu, Nhị Bạch và Thẩm Chu Niên sẽ đi đến đó, điều này khiến những muộn phiền sau một ngày làm việc mệt mỏi của Chu An giảm bớt đi không ít.
Xem ra nền giáo dục của gia đình Thẩm Chu Niên rất tốt.
Chu An còn muốn dẫn bọn họ vào sâu trong công viên chơi, Thẩm Chu Niên lại nhẹ nhàng kéo mũ áo khoác của Chu An, dẫn một người một chó đến ngồi xuống chiếc ghế đặt trên mặt cỏ.
“Nghỉ ngơi thôi.” Anh xoay người đứng trước mặt Chu An, nhìn thẳng cô nói.
Chu An à một tiếng, cảm giác đói bụng cùng với mệt mỏi đang cùng màn đêm bao trùm, cô nhìn Thẩm Chu Niên đi ra khỏi công viên, không nhớ ra phải hỏi là anh đi đâu.
Đợi đến khi Thẩm Chu Niên cầm một túi thức ăn của cửa hàng thức ăn nhanh về, Chu An mới trợn mắt nhìn chằm chằm anh.
Không biết vì sao, dạ dày đang trống rỗng đột nhiên cảm thấy ấm áp, mặc dù cô vẫn chưa ăn gì.
“Sao thế?” Thẩm Chu Niên cảm nhận được ánh mắt của cô, động tác cúi đầu lấy đồ ăn ra cũng hơi dừng lại, sau đó lấy ra hai cái xúc xích, tùy tiện hỏi: “Nhìn mặt tôi là đủ no rồi sao?”
Chu An: ……
Quen thân với anh rồi mới phát hiện, hóa ra anh còn có một mặt không đứng đắn như thế này.
Thẩm Chu Niên đặt hai cái xúc xích trước mặt Chu An, cười nói: “Gần đây chỉ có nhà hàng này thôi, em ăn tạm một chút, cái bên trái có Guacamole, bên phải không có, em chọn một cái đi.”
Chu An chọn cái không có guacamole.
Hai người ngồi trên ghế, ăn bữa tối đơn giản.
Nhị Bạch ghé vào chân hai người, đôi mắt mong chờ nhìn Chu An và Thẩm Chu Niên.
Chu An xé một mẩu bánh mì định đút cho nó ăn, nhưng Thẩm Chu Niên ở bên cạnh ngăn lại.
Lòng bàn tay ấm áp của anh vô tình đụng phải mu bàn tay của Chu An, khiến cô hơi co ngón út lại.
Thẩm Chu Niên rút tay lại, nói: “Nó ăn rồi, chỉ là đang thèm thôi.”
Trong lòng Chu An có hơi rối loạn, thuận miệng hỏi: “Ăn cái gì rồi?”
Thẩm Chu Niên yên lặng nhìn cô: “Thức ăn cho chó.”
Chu An nhìn thẳng vào mắt anh, không nhịn được cười.
Cô đang hỏi câu hỏi ngu ngốc gì thế.
…..
Ngày hôm sau Chu An tan làm trở về nhà trọ, nhìn thấy Nhị Bạch đang ngậm một bó hoa loa kèn trắng.
Thẩm Chu Niên còn mang theo bình giữ nhiệt đến, bên trong đều là đồ ăn mà dì giúp việc trong nhà đã đóng gói giúp anh, bọn họ ngồi trên chiếc ghế hôm qua ăn tối.
Chu An hơi không biết làm sao, nhẹ giọng hỏi: “Anh có thấy hơi phiền không….
Ngày nào cũng mang đồ đến đây.”
Thẩm Chu Niên gặp một miếng sườn bỏ vào bát cô, mặt không biểu cảm nói: “Không phiền.
Trong nhà không có ai cả, có người ăn cơm cùng rất tốt.”
Chu An nhìn về phía anh, cảm giác khó chịu khi được người khác chăm sóc đột nhiên biến mất.
Lúc cô nhận lòng tốt của Thẩm Chu Niên, cô vẫn có thể ở bên cạnh anh, cảm giác này khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Dần dần, Chu An đã quen với cuộc sống dắt chó đi dạo với Thẩm Chu Niên mỗi buổi chiều, sau đó lại cùng nhau ăn tối.
Thỉnh thoảng cô có tan làm sớm, Thẩm Chu Niên vẫn chưa đến, cô sẽ vào phòng trọ làm sủi cảo, hoặc là xào thêm một hai món, bỏ vào trong hộp giữ nhiệt, rồi mang ra công viên cùng ăn với Thẩm Chu Niên.
Buổi trưa thứ sáu, học viện nước hoa vừa mới tan học, Chu An cùng Laura đang đứng đợi thang máy, trong đoàn người đông đúc, Laura đứng bên cạnh trò chuyện với Chu An.
Laura nói một câu rồi liếc nhìn khuôn mặt Chu An mấy lần, sau đó nhỏ giọng nói: “Dạo này sắc mặt cậu hồng hào lắm nha, có phải đang yêu đương không hả?”
Chu An nhìn thoáng qua gương, cười nói: “Không có chuyện đó đâu, chỉ