Edit: Jiang
Beta: Cỏ Cua
“Chị Phượng Khiết, anh Phó tìm được bác sĩ chữa mắt cho em rồi!” Buổi sáng, Chu An cười đến mức tỉnh ngủ, vừa tỉnh lại đã gọi điện thoại cho Trương Phượng Khiết báo tin vui.
Trương Phượng Khiết nhảy cẫng lên, cắn một miếng bánh bao, kích động nói: “Thật vậy sao, thế thì tốt quá rồi! An An của chúng ta cuối cùng cũng có thể nhìn thấy lại được rồi!”
“Tất cả là nhờ anh Phó không bỏ cuộc.” Chu An cảm thấy xung quanh mình tràn ngập bong bóng hạnh phúc, giọng nói cũng trở nên bay bổng hơn, cô nói: “Chắc là bà nội em thức dậy rồi, em phải gọi điện thoại cho bà mới được.”
Trương Phượng Khiết dùng giọng như dỗ một đứa con nít: “Đi đi đi đi.”
Cúp điện thoại của Trương Phượng Khiết, Chu An ngồi ở mép giường, vừa đung đưa chân vừa gọi điện thoại cho bà nội: “Chào buổi sáng, bà nội.”
“An An à.” Giọng của bà nội hơi yếu: “Không phải hôm qua đã gọi điện thoại rồi sao, ngày nào cũng gọi tốn tiền điện thoại lắm.
An An, cháu để chút tiền đó mua nhiều đồ ăn thì hơn…”
“Bà nội, đúng là hôm qua chúng ta đã gọi điện thoại.” Chu An dường như không thể chờ được nữa, lập tức muốn báo tin tốt cho bà nội: “Tết năm nay ở trường cháu không có nhiều hoạt động cho lắm, cháu có thể trở về thăm bà!”
Nếu có thể trị khỏi đôi mắt, cô có thể trở về nhà rồi.
“An An muốn về nhà à…..” Bà cụ hơi ngập ngừng, sau đó chậm rãi vui mừng: “Vậy để mấy ngày nữa bà đi chợ mua vài con gà mái về, nuôi cho béo một chút, đợi đến lúc An An trở về là có thể ăn rồi.”
Chu An: “Vâng ạ! Cháu thích món canh gà của bà nội nhất! Bà nội bớt làm việc nhé, chờ cháu về, cháu sẽ giúp bà!”
Bà nội cười đáp: “Vậy đôi tay đôi chân gầy gò của cháu phải làm việc rồi.”
Chu An vừa ngâm nga một bài hát vừa đi vào nhà tắm, người giúp việc thấy tâm trạng của cô vui vẻ thì cũng vui vẻ theo.
Thật lòng mà nói, làm việc ở biệt thự Gia Ninh là công việc nhẹ nhàng nhất mà họ từng làm.
Chu An là người chủ dễ hầu hạ nhất mà họ từng gặp.
Người bình thường nếu như thân thể không trọn vẹn thì tính cách cũng sẽ hơi méo mó, nhất là người tàn tật.
Nhưng Chu An từ đầu đến cuối vẫn luôn dịu dàng ngoan ngoãn, lúc cười lại khiến người khác phải đau lòng.
Dì Khương giúp việc bếp chăm sóc Chu An như con gái mình, mỗi ngày đều thay đổi món ăn đa dạng cho cô.
Chu An cầm miếng bánh đã được rưới siro lá phong lên cắn một miếng, ngon đến mức híp cả mắt lại: “Ngon quá! Dì Khương, sau này cháu cũng muốn học món này!”
Dì Khương lấy khăn lau khóe môi giúp cô, nói: “Được, để dì cải tiến công thức một chút, chờ sau này mắt An An khỏi, dì sẽ dạy cháu làm.”
Đồng hồ báo thức reo lên lúc bảy giờ rưỡi, đã tới thời gian cố định gọi điện chào buổi sáng với Phó Minh Sâm, Chu An lấy điện thoại ra.
“Chào buổi sáng anh Phó.
Yến tiệc tối hôm qua có thuận lợi không ạ? An An chúc anh đạt được kết quả như mình mong muốn.
Hôm nay là ngày quyết định của anh với gia đình, hy vọng anh Phó sẽ không bị thương.
Mong anh nhớ rõ rằng em luôn ở chỗ này, anh có thể đến tìm em bất cứ lúc nào.”
Vừa gửi voice chat đi không bao lâu, Chu An đã thấy Phó Minh Sâm trả lời lại.
Một câu là “Chào buổi sáng”, câu còn lại là “Sau khi bác sĩ kia xem kỹ bệnh án thì từ chối trị liệu”.
Chỉ hai câu ngắn ngủi, nhưng Phó Minh Sâm phải dùng một phút đồng hồ mới có thể nói xong.
Chu An nghe xong, phản ứng đầu tiên là nói “Không sao.”
Đây không phải là bác sĩ đầu tiên từ chối trị liệu cho cô, cục máu đông chèn ép lên dây thần kinh thị giác của cô ở vị trí rất nguy hiểm.
Rất nhiều bác sĩ cả trong và ngoài nước đều nói giữ nguyên hiện trạng là phương án tốt nhất.
Chu An biết chuyện này.
Chu An cúi mặt xuống, hai tay bưng ly sữa, uống hết sữa nóng trong ly.
“An An, cháu vẫn ổn chứ…..” Dì Khương muốn an ủi cô.
“Dì, cháu muốn dắt Đại Hoàng ra ngoài đi bộ.” Chu An đặt ly xuống, cười cười: “Cháu đã quen với khung cảnh xung quanh nhà rồi, lần này cháu không cần người đi cùng.”
Dì Khương vội vàng đồng ý, bà chạy đi lấy áo khoác và khăn quàng cổ tới cho Chu An, giúp cô mặc vào.
“Đại Hoàng.” Chu An gọi một tiếng, Đại Hoàng nhảy ra khỏi chiếc chăn ấm áp, đi tới bên chân cô: “Đi, hôm nay thời tiết đẹp, chúng ta đi dạo một chút.”
Thật ra thời tiết không được tốt cho lắm, gió hôm nay hơi lớn, thổi vào mặt sẽ cảm thấy hơi đau.
Chỉ là Chu An đã quen với việc không để người bên cạnh cô phải lo lắng.
Cô sẽ ở bên ngoài điều chỉnh tâm trạng, khi nào bình thường lại thì mới trở về.
——-
Trong chiếc xe hơi sang trọng màu đen, một người phụ nữ do được bảo dưỡng cẩn thận nên thoạt nhìn mới hơn ba mươi tuổi đang ngồi trên xe.
Mỗi cái giơ tay nhấc chân của bà đều toát ra khí chất.
Bên cạnh là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, hoạt bát xinh đẹp, ăn mặc rất thời thượng.
Tần Duyệt Nhan ôm chặt tay của Tần Khanh Vận, làm nũng: “Bác, hôm qua anh họ chưa chụp ảnh với cháu mà đã chạy đi rồi, thật là không đủ thành ý gì cả.”
Tần Khanh Vận cũng hầm hừ nói: “Không phải là không đủ thành ý, mà là thằng nhóc này lớn rồi, cũng bắt đầu biết sĩ diện rồi.”
Xe dừng trước cửa một căn biệt thự hai tầng, Tần Khanh Vận xuống xe, ấn chuông cửa.
Chuông cửa vang lên tầm nửa phút, người đàn ông nằm trên sô pha mới nửa mơ nửa tỉnh, khó khăn mở mắt.
Thẩm Chu An nhấc tấm chăn đang đắp trên người ra, tùy ý vắt trên ghế sô pha, đi dép lê ra phía huyền quan, nhìn vào mắt mèo trên cửa.
Khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của mẹ mình – Tần Khanh Vận thì anh tỉnh táo hơn một chút.
Thẩm Chu An mở kéo chốt, chủ động mở cửa.
Hai tay anh đút vào túi quần, dựa vào tường, không có tinh thần hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Tần Khanh Vận đổi giày, sau đó bước vào phòng khách, lời nói thể hiện rõ sự tức giận: “Mẹ đến kiểm tra đột xuất, xem căn nhà nát này có gì tốt mà con có nhà đẹp không ở, cứ nhất định phải ở bên này.”
Tần Duyệt Nhan làm mặt quỷ với Thẩm Chu An, lon ton chạy theo Tần Khanh Vận.
“Tối qua con ngủ ở đây sao?” Tần Khanh Vận chỉ vào ghế sô pha có dấu vết người nằm qua, quay đầu trừng mắt với Thẩm Chu An, vẻ mặt hơi khó chịu.
Thẩm Chu An dọn dẹp gói thuốc ngủ đã xé trên bàn trà, sải bước tới trước mặt Tần Khanh Vận, gấp gọn chăn lại rồi nhanh chóng nhét gói thuốc vào trong túi quần, lười biếng nói: “Phòng vẫn chưa sửa lại.”
Anh rót cho hai người hai ly trà, sau đó chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Anh sửa sang đơn giản rồi đi ra, hai người kia gần như đã tuần tra xong căn biệt thự.
Tần Duyệt Nhan huých khủy tay vào tay Thẩm Chu An, tò mò hỏi: “Có cần phải trưởng thành sớm như vậy không hả?”
Thẩm Chu An ghét bỏ, gạt tay cô ra: “Em còn nhỏ thì biết cái gì.”
Tần Duyệt Nhan ầm ĩ lên: “Anh họ, những