Edit: Jiang
Thẩm Chu Niên cởi áo vest, sau khi Chu An đi dép trong nhà vào thì dang rộng hai tay, lười biếng nói: “Lại đây, ôm một chút.”
Chu An đi tới ôm lấy anh.
Cánh tay sau lưng cô đột nhiên siết chặt, hơi nâng cô lên, đèn sát cô vào người anh.
Mùa hè, cả hai đều mặc quần áo mỏng nên lúc này bọn họ tiếp xúc hơi thân mật với nhau.
Sống lưng Chu An hơi cứng lại, cô nâng tay muốn đẩy Thẩm Chu Niên nhưng cánh tay đang ôm cô lại không có ý định buông ra.
Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, im lặng ngầm để tự anh muốn làm gì thì làm.
Qua vài phút, Thẩm Chu Niên buông cô ra, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, anh ôm hơi chặt, nếu em ghét thì có thể tha thứ cho anh không?”
Chu An quan sát nét mặt của anh, kiễng chân đưa tay xoa đầu anh, giọng nói rất nhẹ: “Không ghét.”
Thẩm Chu Niên chớp chớp mắt, nhanh chóng sát lại gần cô, vô thức vây cô vào một góc tường.
Anh không chớp mắt, như không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của cô: “Không ghét, vậy anh có thể hiểu là thích được không?”
Nhịp tim của Chu An đập loạn nhịp vì câu nói này của anh.
Cô cố gắng bình tĩnh lại, nhưng vẫn không thể nào bình tĩnh được.
Cô hơi nghiêng người, thoát ra khỏi vòng vây của anh.
Không có sự vây hãm của anh, không khí cũng trở nên dễ thở hơn.
“Em đi tắm.” Cô hoảng hốt đáp lại một câu, chạy vào phòng ngủ lấy quần áo đi tắm rửa.
Vòi hoa sen trong phòng tắm được bật lên, che đi nhịp tim đang đập như trống rền của cô.
Cô nhìn cả mặt và tai của mình đều đã đỏ lên thì vội vàng hất nước lên mặt.
Ở trong phòng tắm một tiếng, cuối cùng cô cũng thay một chiếc váy bằng vải cotton màu trắng rồi đi ra ngoài.
Bố cục của phòng ngủ chính đã được thay đổi trong vòng một tiếng đồng hồ khi cô ở trong nhà tắm, một chiếc giường phụ đã được thêm vào.
Hai tháng cuối cùng ở Pháp, cô và Thẩm Chu Niên đã thành công chuyển từ việc ngủ trên ghế sô pha vào phòng ngủ.
Mỗi người một giường, cách nhau một mét.
Nhiệt độ trong phòng ngủ vừa phải khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Tủ đầu giường cũng được đặt một ly nước ấm trên đó theo thói quen của cô.
Nhưng Chu An không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Chu Niên đâu cả.
Cô ra khỏi phòng ngủ, thấy Thẩm Chu Niên đang đứng bên cạnh quầy bar trong phòng khách.
Chóp mũi thanh tú của Chu An khẽ động, cô ngửi được mùi rượu táo.
Cô nhẹ nhàng bước tới, vỗ vỗ bả vai của Thẩm Chu Niên rồi ngồi xuống phía đối diện anh.
Thấy vẻ mặt đầy trầm tư của Thẩm Chu Niên, Chu An vươn người lấy ly rượu trong tay anh đưa đến trước mặt mình, nhẹ giọng hỏi: “Anh muốn đi ngủ không? Không phải anh nói mệt sao?”
Thẩm Chu Niên lắc đầu, nâng mắt nhìn cô, chất cồn khiến anh nói thật: “Lừa em thôi, anh không mệt.”
Chu An: “Vậy tại sao phải lừa em hả?”
Thẩm Chu Niên thấy cô lấy ly rượu đi thì cũng không lấy lại, anh cầm bình rượu lên uống một ngụm, hơi thở tràn ngập mùi rượu: “Anh không muốn em nhìn anh ta.”
Chu An hỏi: “Anh ta là ai?”
Thẩm Chu Niên nhìn thẳng vào cô, im lặng vài giây: “Em biết mà.”
Ánh mắt nóng bỏng của anh khiến miệng lưỡi Chu An khô khốc, cô buộc phải buông giáp đầu hàng, cô nhìn xung quanh rồi cầm ly rượu của Thẩm Chu Niên chưa uống hết, uống một hơi cạn sạch.
Chất cồn khiến người ta trở nên can đảm hơn.
Lúc Thẩm Chu Niên giành lấy ly rượu trong tay cô thì cô đã uống sạch rượu trong đó rồi.
Anh có hơi hối hận vì đã uống rượu trước mặt cô, lại còn làm lộ cảm xúc của bản thân.
Trên mặt Chu An nhanh chóng hiện lên vài chỗ ửng hồng do say rượu, cô đi đến bên cạnh chiếc ghế của anh rồi ngồi xuống, một tay chống đầu, nghiêng mặt nhìn anh, đôi mắt cong cong như vầng trăng sáng.
“Thẩm Chu Niên,” Đầu ngón tay ấm áp của Chu An chạm vào mặt anh: “Bởi vì Phó Minh Sâm xuất hiện nên anh không vui sao?”
Ánh mắt Thẩm Chu Niên dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô, nói: “Ừm, anh ta là bạn trai cũ của em.”
“Bạn trai cũ thì sao chứ? Đã là quá khứ rồi.”Giọng nói của Chu An mềm mại, giống như đang làm nũng với anh.
Lỗ tai Thẩm Chu Niên tê dại, anh vươn tay đỡ Chu An sắp ngã vào sát người mình, giọng nói khàn khàn: “Anh ta, có thể khiến em rung động.”
“Thẩm Chu Niên.” Chu An đột nhiên gọi tên của anh.
Thẩm Chu Niên chờ đợi, nhưng không đợi Chu An nói câu tiếp theo, anh cười một tiếng, đứng lên chuẩn bị ôm Chu An về giường ngủ.
Vừa đứng dậy thì Chu An cũng đột nhiên đứng dậy, giơ tay kéo cà vạt của anh.
Thẩm Chu Niên đột nhiên tiến lại gần cô.
Trong mắt cô có ánh đèn, còn có anh.
Sau đó môi dưới của anh bị cô cắn nhẹ một cái.
“Người làm em rung động bây giờ,” Đầu óc Chu An choáng váng, đứng không vững nên phải dựa vào người Thẩm Chu Niên rồi híp mắt nói: “Chỉ có anh thôi.”
Thật lâu sau Thẩm Chu Niên vẫn chưa thể lấy lại được bình tĩnh.
Khoảnh khắc môi chạm môi trong nháy mắt kia là thật, mềm mại lại ấm áp, là do cô cắn anh.
Anh cúi người xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm cô: “Chu An, em có thể nhìn rõ anh là ai không?”
Ánh mắt của Chu An đã trở nên mơ hồ, lúc nghe anh hỏi thì cố gắng mở to mắt nhìn anh, cười nói: “Anh Chu Niên.”
Cô gật gật đầu, tự nói với mình: “Người em hôn là anh Chu Niên.”
Ánh mắt Thẩm Chu Niên tối sầm lại: “Đó là cắn, không phải là hôn.”
Anh nâng tay đỡ gáy Chu An rồi hôn lên môi cô.
Anh hôn rất sâu, dường như tất cả dưỡng khí trong ngực của cô đều bị anh lấy đi.
Chu An hơi mơ hồ, chỉ có thể dồn toàn bộ sức nặng lên người anh, bám lấy cánh tay của anh, ngửa đầu để anh hôn.
Nhịp tim vì nụ hôn này mà đập dồn dập, vừa tê dại vừa thoải mái một cách lạ thường.
Cơ thể hoàn toàn không chịu nổi nữa, Chu An đánh nhẹ anh vài cái.
Thẩm Chu Niên buông cô ra, Chu An há miệng hô hấp.
Ngực phập phồng kịch liệt, ánh mắt Thẩm Chu Niên lướt qua đôi môi đỏ mọng lấp lánh hơi nước của cô.
Anh cúi người, hôn cô thêm lần nữa.
Thẩm Chu Niên tràn ngập ý cười, anh nhẹ giọng nói bên tai cô: “Đây mới gọi là hôn.”
“Hôn cái gì chứ, rõ ràng là anh cắn lưỡi em.” Chu An đỏ mặt lên án anh.
“Anh không thèm cãi nhau với con ma men như em.” Thẩm Chu Niên ôm lấy cô.
Cơ thể đột nhiên rời khỏi mặt đất, trái tim của Chu An cũng như bay lên.
Thẩm Chu Niên ôm cô đến ghế sô pha, nhìn người trước mặt, trong mắt tràn ngập ý cười.
Sự chủ động của Chu An khiến anh như đang bước trên mây.
“An An, anh thích em.” Thẩm