Mắt Mù

Chương 47


trước sau


Edit: Jiang
Bóng đêm bao trùm mọi thứ, bên ngoài mưa như trút nước.
Thẩm Chu Niên uống hết rượu trong ly, đứng trước cửa sổ sát đất để gió lạnh thổi vào, áp chế khí nóng trong người.
Chắc là cô bị anh dọa sợ rồi, Thẩm Chu Niên quyết định đợi mình tỉnh rượu rồi mới về nhà giải thích.
“Cốc cốc.” Cửa văn phòng vang lên, giọng nói mềm mại dịu dàng của Chu An truyền vào: “Thẩm Chu Niên, anh có trong đó không.”
Giọng nói nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ.
Thẩm Chu Niên tưởng mình nghe nhầm, nhưng hai chân vẫn không tự chủ mà đi ra cửa.

Mở cửa ra, nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của Chu An, tim của anh như có cái gì đó cào nhẹ.
Đáy mắt anh có chút tơ máu, thế nên ngay sau khi lấy lại tinh thần, anh không nói gì cả.
Im lặng vài giây, Chu An nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của anh, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của anh, ánh mắt vừa xấu hổ: “Thẩm Chu Niên, em tới rồi.”

Thẩm Chu Niên kéo mạnh cô vào lòng, hôn cô thật mạnh, còn không quên đóng cửa lại.

Chu An bị anh hôn đến mức mơ màng: “Thật xin lỗi, hôm nay để anh trở về một mình làm anh không vui.”
Bàn tay Thẩm Chu Niên siết chặt vòng eo nhỏ của cô, đặt cô lên bàn làm việc, ấn cô xuống bàn rồi hôn liên tục, hổn hển thở: “Không sao, anh nghe lời em.”
“Nhưng anh không thể không ghen.” Anh cười, cắn nhẹ môi dưới của Chu An.
Chu An chỉ cảm thấy cả người tê dại, cô cũng học theo anh, hôn một hồi rồi nói: “Vậy lần sau anh phải nói cho em biết sớm, em sẽ dỗ anh.”
Cơn giận của Thẩm Chu Niên đã biến mất từ khi cô đến, bây giờ anh lại cảm thấy bản thân mình thật trẻ con.

Anh ôm chặt cô vào lòng, hôn thật sâu.
Trước khi Chu An không thể chịu nổi nữa, rốt cuộc anh cũng buông cô ra, tựa vào trán cô: “Dỗ anh như thế này sao?”
Chu An đã sớm bị nụ hôn của anh làm cho choáng váng, cô nhẹ giọng ừ một tiếng, ngầm thừa nhận.
Thẩm Chu Niên bị tiếng “ừ” này cho tâm trí điên đảo, bàn tay nóng rực di chuyển đến eo của Chu An khiến cô run lên.

Thấy cô như thế, anh không dám làm gì tiếp.

Yết hầu anh lên xuống một hồi, khàn giọng hỏi: “Có thể chứ?”
Hai mắt Chu An nóng lên, cô cắn môi dưới, chút lý trí vẫn còn sót lại trong đầu, cô ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Chu Niên, nhẹ giọng nói: “Phải tắm trước.”
“Được.” Thẩm Chu Niên ôm lấy Chu An, đi về phía phòng tắm trong phòng nghỉ.
….
Sáng ngày hôm sau, sau một đêm mưa lớn, lá cây rơi rụng khắp mặt đất.
Mặc dù cực kỳ mệt mỏi và buồn ngủ nhưng Chu An vẫn tỉnh dậy sớm hơn ngày thường.


Tối hôm qua, lúc cô được ôm vào nhà tắm lần thứ ba, lúc đó cô vẫn còn một chút ý thức, nhớ rằng mai chính là ngày bắt đầu làm việc, nên

cô đã thầm nhắc nhở bản thân sáng mai phải dậy sớm.
Dù sao đây cũng là công ty của Thẩm Chu Niên, nếu bị người khác phát hiện cô ngủ lại ở đây, chắc chắn sẽ rất xấu hổ.
Chu An đang muốn ngồi dậy mặc lại quần áo thì bị một cánh tay kéo trở lại trong chăn.
“Không ngủ thêm chút nữa sao?” Thẩm Chu Niên vẫn còn ngái ngủ, một tay chống đầu, nghiêng người nhìn cô, trong mắt tràn ngập ý cười.
Chu An thấy anh như thế thì mặt lại đỏ bừng, cô đẩy anh, chui vào trong chăn, một tay thò ra bên ngoài mò quần áo: “Mọi người sắp đi làm rồi.”
“Anh mặc giúp em.” Thẩm Chu Niên lấy quần áo của cô, hơi vén chăn lên, giúp cô mặc quần áo.
Cũng may Chu An mặc một bộ quần áo thể thao có mũ đội bình thường, cô biết bây giờ trên cổ mình có rất nhiều dấu vết nên nhanh chóng đội mũ áo lên, bỏ tay vào trong túi.
Đáng yêu đến nỗi Thẩm Chu Niên muốn giấu cô đi.
“Em về nhà trước đây.” Chu An vội vàng nói, hôn một cái lên mặt Thẩm Chu Niên rồi định rời đi.
Nhưng chưa kịp rời đi thì Thẩm Chu Niên đã ôm lấy eo cô, đặt cô lên giường lại: “Chờ anh, chúng ta cùng về.”
Thẩm Chu Niên xốc chăn đứng lên, trên người cũng có vài vết cào khiến Chu An đỏ mắt.
Cô ngượng ngùng, làm như không nhìn thấy những dấu vết mờ ám đó: “Hôm nay anh không đi làm sao?”
“Trốn việc.” Thẩm Chu Niên nhếch khóe môi, chậm rãi mặc quần áo vào.
Thẩm Chu Niên đưa cô đến thang máy riêng rồi đi xuống lầu để tránh bảo vệ, đi thẳng đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Về đến nhà, Thẩm Chu Niên ôm Chu An, đút cho cô một chén cháo tôm rau củ.

Chu An không chịu nổi cơn buồn ngủ, nghiêng đầu ngủ trên vai Thẩm Chu Niên.
Thẩm Chu Niên: “Ngủ ngon, Chu An.”
Hai người lại cùng nhau ngủ trên một chiếc giường.
Lúc tỉnh lại, Chu An lăn vào trong ngực Thẩm Chu Niên, giật lấy quyển sách trên tay anh, cười nói: “Anh Chu Niên, em vừa mơ một giấc mơ rất đẹp.”
“Em mơ thấy gì?”
“Năm sau, năm sau nữa, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau đến hết đời.”
“Đó không phải là mơ.” Thẩm Chu Niên nâng cằm cô lên rồi hôn một cái thật sâu: “Đây là tương lai của chúng ta.”
 
------oOo------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện