"Vợ..."
"Đừng nói gì." Tâm Đan lên tiếng rồi chỉ vào hai người kia. "Theo tôi vào phòng."
Trong phòng ngủ, cửa đóng kính, không khí vẫn vô cùng yên tĩnh. Ngồi đối diện cô là hai người đàn ông khi nãy vẫn còn quấn quýt trong nhà bếp vừa bị cô bắt gặp, Lương Tài khẩn trương thấy rõ khi anh đang nắm chặt hai lòng bàn tay lại, còn người thanh niên bên cạnh thì cúi gầm mặt giống như vừa phạm phải tội lỗi tày trời.
Tâm Đan không hiểu tại sao hai người họ lại run sợ như vậy, cô cũng không có làm ầm ĩ lên mà? Nhưng nếu cô không hỏi thì chắc chắn họ sẽ ngồi yên như vậy tới sáng mai. "Chuyện là thế nào?"
"Vợ à..." Lương Tài liếm liếm môi. "Thật ra..."
"Thật ra là tôi quyến rũ anh ấy." Cậu thanh niên bên cạnh lấy hết can đảm lên tiếng. "Cô chủ, xin cô đừng giận cậu Tài, thật ra, thật ra anh ấy bình thường, là tôi, tôi không đúng..."
"Vũ, em nói cái gì vậy?" Lương Tài phản đối. "Tất cả là tại tôi, vợ đừng trách Vũ, nó làm cho nhà chúng ta nhiều năm rồi, xem như là lấy công chuộc tội có được không? Cầu xin vợ đừng đuổi việc nó... Thật ra, thật ra... từ lúc cưới vợ, tôi đã là một thằng gay rồi. Nhưng nếu không cưới vợ, ông Nghiêm chắc chắn sẽ siết nợ gia đình tôi. Gia đình tôi nghèo, tôi cũng không còn cách nào khác, tôi không có ý làm vợ buồn nhưng thật sự tôi không có một chút cảm giác nào với vợ cả. Nhưng tôi lại rất thích Vũ, kể từ khi gặp cậu ấy, tôi thực sự mới biết được bản thân mình thích cái gì..."
"Không đâu anh Tài, anh nói như vậy...anh sẽ mất tất cả đấy. Cô chủ là tôi, là tôi không đúng trước..."
"Vũ, có chết thì chúng ta cùng chết... ai cho em tự nhận sai trước?"
Tâm Đan chống tay lên bàn đỡ lấy gương mặt mình, liếc mắt qua lại nhìn hai người đó thay nhau nhận tội. Xong rồi đôi tình nhân trẻ tự nhiên ôm nhau khóc làm cho cô có cảm giác cứ như mình là ác phụ trong truyện cổ tích đang chia rẽ uyên ương vậy, Tâm Đan phiền toái lên tiếng. "Hai người khóc cái gì, nín ngay cho tôi, tôi có nói gì hai người đâu mà khóc inh ỏi lên thế?"
Hai người đàn ông kia mới chịu yên lặng lại. Tâm Đan lại hỏi. "Nói vậy là...từ lúc cưới tôi, anh đã phát hiện bản thân không chút hứng thú với phụ nữ rồi có phải không?"
Lương Tài gật đầu.
Tâm Đan. "Tôi nói mà, kể từ cái lúc anh hỏi tôi dùng cái gì mà da mặt mềm thế là tôi nghi nghi rồi. Sao anh không nói sớm đi, bày đặt giấu diếm làm gì? Có biết mấy hôm nay tôi ngủ sô pha mệt thế nào hay không?"
"Tôi chỉ sợ vợ nói với cha mẹ, rồi họ sẽ bắt tôi ly hôn sau đó siết nợ gia đình tôi..."
"Tôi giống người độc ác vậy lắm sao?" Tâm Đan nhăn mặt, chạy qua chen vào giữa hai người kia. "Tôi sớm biết anh cũng là chị em như tôi thì cần gì tôi phải đề phòng như vậy, nhưng hai người vừa rồi quá lộ liễu rồi,ôm ôm ấp ấp trong nhà bếp như vậy, may là tôi phát hiện chứ nếu mẹ hoặc cha nhìn thấy thì sao?"
"Nhưng..." Lương Tài nhìn cô, như đang muốn đánh giá xem hiện giờ cô đang nghĩ cái gì. "Vợ không giận hả?"
"Đương nhiên rồi, tôi mừng còn không kịp ấy chứ." Tâm Đan cười, khoát vai anh ta, làm như vẻ bạn bè chí cốt nói. "Yên tâm, chuyện này chỉ có tôi biết, hai người biết. Sau này tôi cũng sẽ quay về thành Bách Nhật rồi, còn cuộc hôn nhân này, lúc tôi kết hôn cũng không đủ 18 tuổi nên đâu có giấy tờ chứng nhận có phải không? Vì vậy chúng ta kết hôn bằng miệng thì bây giờ ly hôn cũng nói miệng là được. Còn hai người ở đây, tôi khuyên một câu, tém tém lại mấy má."
Đôi tình nhân trẻ vui mừng hớn hở, Tâm Đan cũng như vừa trút được một gánh nặng làm còng lưng cô mấy ngày nay.
Tối hôm đó, Tâm Đan cuối cùng cũng không cần ngủ sô pha nữa. Sáng ngày hôm sau, Ngụy Giang Thiên nói với cô đã thuyết phục được ông Nghiêm để cô trở lại thành Bách Nhật. Tâm Đan vui mừng hỏi anh đã làm cách nào thì nhận được câu trả lời là: "Bí mật!"
Nghe nói chợ đêm Lập Thành là một trong những khu chợ đậm chất truyền thống nhất cả nước, hơn nữa đang là mùa giáng sinh nên lồng đèn kết hoa giăng đầy khắp đường vô cùng náo nhiệt. Tâm Đan đi cùng Ngụy Giang Thiên với Lương Tài và Vũ thăm quan khu chợ nổi tiếng. Đúng là chen chúc có hơi mệt, nhưng khung cảnh náo nhiệt xung quanh thật sự khiến lòng người bồi hồi một phen. Từ khi bước vào chợ, cô liên tục nghe thấy đủ mọi tiếng rao hàng, nhìn thấy vô số lồng đèn kết hoa đỏ được giăng kín khắp chợ. Lương Tài và Vũ đi sang một gian hàng xem quạt giấy, cô và Ngụy Giang Thiên đứng một chỗ trống nhìn toàn cảnh khu chợ.
Tâm Đan lấy điện thoại, liên tục ghi hình lại.
"Em với Lương Tài hình như rất thân thiết?"
Ngụy Giang Thiên đột nhiên hỏi một câu làm Tâm Đan buồn cười. "Thầy hỏi câu này hơi kỳ lạ đấy, theo lẽ thường là vợ chồng thì phải thân thiết rồi. Nhưng mà, em thân thiết với anh ta không phải vì bọn em là vợ chồng mà là vì...anh ta..."
Tâm Đan không nói thẳng ra mà đưa mắt đánh dấu về phía Vũ và Lương Tài. Ngụy Giang Thiên vừa đưa mắt nhìn qua liền hiểu ngay ý cô. "Thật sao?"
Tâm Đan gật đầu. "Em mới biết hôm qua thôi."
Ngụy Giang Thiên ngẫm nghĩ gì đó rồi bật cười. "Lần đầu tiên gặp cậu ấy, tôi cũng nghi ngờ rồi."
"Lộ tới vậy sao?"
Anh gật đầu xác nhận.
Tâm Đan. "Không được rồi, em phải dặn anh ấy tém tém lại một chút."
"Khi biết được sự thật, em có sốc không?" Anh đột nhiên hỏi.
Cô ngẫm nghĩ một lúc, nhớ lại cảm giác lúc mình nhìn thấy hai người họ ôm nhau trong nhà bếp. "Sốc thì không đến nỗi, chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Sau đó là vui mừng, em nói với anh ta khi bọn em kết hôn không có giấy tờ chứng minh vì em chưa đủ tuổi, vậy thì bây giờ ly hôn cũng nên chỉ có hai người bọn em biết."
Cô tiếp tục chụp hình của cô, còn Ngụy Giang Thiên lại trở về vẻ trầm mặc đứng bên cạnh ngắm nhìn cô. Bao nhiêu người đi qua đi lại đều không giống được ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía này, một số cô gái trẻ còn hụt hẫng khi phát hiện người đàn ông ưu tú thế kia lại chỉ dồn sự chú ý về phía cô gái bên cạnh.
"À phải rồi." Tâm Đan quay bất ngờ quay lại, Ngụy Giang Thiên liền di dời ánh mắt đi nơi khác, cô cũng không đủ tinh ý để nhận ra điều gì khác thường. "Em có chuyện này định hỏi nhiều lần rồi,
năm sau thầy có dạy em nữa không? Hay sẽ là một giáo viên khác?"
"Sao thế? Sợ rằng là tôi dạy, em sẽ tiếp tục xếp chót chứ gì?"
Cô đảo mắt một vòng. "Cũng đúng...nhưng em vẫn thích học thầy hơn."
Anh khẽ cười. "Năm sau tôi dạy lớp nâng cao, nếu muốn học ở chỗ tôi, thì qua được test đầu vào có khóa nâng cao trước đi đã."
Nói rồi anh quay người rời đi, Tâm Đan đứng lại với ba chữ liên tục chạy đi chạy lại trong đầu: Test đầu vào...
Vốn dĩ là định ở lại hai tuần, nhưng vừa hết bốn ngày thì điện thoại rồi tin nhắn thông báo từ trường liên tục ùa vào trong máy. Thông báo nhập học đột xuất khiến cho Tâm Đan phải loay hoay thu dọn hành lý quay lại trường sớm hơn dự định. Sau khi thông báo được gửi đi, Mộng Hương và Gia Vi liền gọi điện cho cô than thở vì kỳ nghỉ đột nhiên bị thu hẹp lại đáng kể, thời gian bên gia đình chưa được bao lâu đã phải "vào tù" tiếp tục rồi.
Biết tin Tâm Đan phải rời đi trong ngày mai, bà Huệ suýt chút là rơi nước mắt. Liên tục đi theo dặn dò cô phải ăn uống thế nào, ngủ nghỉ ra sao.
"Đan Đan, thời tiết trên đó rất lạnh phải không? Mẹ có thu xếp mấy cái áo ấm này. À mà con nhớ gọi điện về cho mẹ có biết không? Cả thằng Tài nữa, khi nào rảnh rỗi mẹ sẽ đi cùng nó lên đó tìm con. Ăn uống thì phải chú trọng vào, không nên ăn quá nhiều đồ đóng hộp. Còn nữa, vào dịp lễ này xe khách sẽ vô cùng đông, đi lên tới đó chắc cũng phải xỉu lên xỉu xuống rồi."
"Không sao đâu, sức chịu đựng của con không kém như vậy." Tâm Đan cười. "Mẹ, có mẹ thật tốt."
"Con ngốc này, mẹ không tốt thì ai tốt? Từ nhỏ con là chúa đeo mẹ nhất còn gì? Bây giờ lớn lên rồi lại một hai đòi đi." Bà Huệ gõ vào đầu cô. "Con cũng đừng có quên, bản thân là người đã có chồng. Hay là lần sau con về hai đứa lên địa phương đăng kí hẳn hoi đi, dù là mặt hình thức nhưng có thì vẫn tốt hơn."
"Đăng kí gì cơ" Tâm Đan vừa xếp đồ vừa hỏi.
"Thì là đăng kí kết hôn."
Động tác của cô dừng lại, bà Huệ thấy thế thì nghi hoặc. "Sao thế? Con lại đình chần chừ chuyện này à?"
"Không có, chuyện đó còn lâu mà, cứ để lần sau con về rồi tính." Cô kéo bà Huệ ngồi xuống giường. "Mẹ à, con là con nuôi của mẹ có phải không? Thế mẹ nhặt con ở đâu thế?"
"Sao lại hỏi chuyện này?"
"Thì mẹ cứ nói đi."
"Chuyện lâu quá rồi, làm sao mà mẹ nhớ được. Nhưng cũng không phải là nhặt, hình như là nhận nuôi ở cô nhi viện."
"Thế mẹ có biết cha mẹ ruột của con là ai không?"
"Không." Bà Huệ lắc đầu. "Hỏi nhiều như vậy làm gì, dù là ruột thịt hay nhận nuôi thì con cũng chỉ nên nhớ mẹ là người tốt nhất là được rồi, trên đời này, mẹ là người thương con gái của mẹ nhất. Nếu trở về trường mà bị người khác ức hiếp thì cứ gọi điện cho mẹ, mẹ sẽ cho nó biết tay."
"Con gái mẹ đâu phải là người dễ bị ăn hiếp chứ?" Cô cười.
"Phải rồi, thầy Ngụy đó là người như thế nào thế?"
Tâm Đan chớp mắt, tự dưng lại chuyển đề tài sang thầy Ngụy là ý gì? "Thầy ấy là một người rất tốt, siêu đỉnh luôn, hình như cái gì thầy ấy cũng biết, giống như cái bách khoa toàn thư vậy."
"Vậy còn tính tình?"
Tâm Đan nheo mày nhìn bà, trong trả lời.
Bà Huệ chớp mắt. "Sao thế? Nhìn thế làm gì?"
Cô đứng lên, đi một vòng, nghi hoặc nhìn bà. "Mẹ...định tuyển con rể hả? Hay là trong thời gian con đi mẹ đã nhận nuôi thêm ai nữa rồi?"
"Cái cô này, một đứa con nghèo ba năm con không nghe hay sao? Gạo ở đâu ra mà nuôi nhiều như thế?" Bà Huệ lườm cô. "Chẳng qua mẹ cảm thấy, con người này có chút khó hiểu, hình như..."
"Hình như cái gì?"
"Hình như cậu ấy có thành kiến với thằng Tài đấy."
"Mẹ nghĩ nhiều quá rồi." Tâm Đan vội đính chính lại. "Thầy Ngụy là người sống theo chủ nghĩa "dĩ hòa di quý" làm gì có chuyện có thành kiến với ai. Tuy rằng mới tiếp xúc thì thấy thầy ấy hơi đáng sợ một chút, nhưng dần dần rồi cũng quên thôi."
"Xem kìa, mẹ chỉ nói có như thế, làm gì mà vội thanh minh đến vậy?"
"Cái này là tinh thần tôn sư trọng đạo, là cơ sở đạo đức cơ bản đấy."
"Mềm mép thật nhỉ?"
Tâm Đan luôn nhận thấy khả năng nhìn người của mình trước giờ không tồi chút nào, cô chỉ cần tiếp xúc với một người trong khoảng thời gian ngắn là có thể đánh giá người đó có phải người tốt hay không rồi. Chính vì vậy cô không có ác cảm với Ngụy Giang Thiên. Tuy rằng thầy ấy sống xa lánh với mọi người, nhưng tính cách lại giống như một miệng núi lửa nằm dưới một tảng băng trôi. Tuy hơi có xu hướng cầu toàn một chút nhưng không phải là người không biết chừng mực. Là một người đàn ông tuyệt vời, rất đáng để trông cậy và tin tưởng. Trong lòng cô, thầy chính là một vị thần, đúng, không sai chút nào, chính là một vị thần cái gì cũng có thể làm được.
Trong lòng Tâm Đan, hình như Ngụy Giang Thiên đã trở thành một thần tượng của mình mất rồi.
Buổi tối hôm đó, cô dặn dò Lương Tài phải cẩn thận, đừng có bứt dây động rừng. Chuyện của hai người cô sẽ tìm cách giải quyết sau, còn chuyện của anh ta và Vũ cũng không nên quá lộ liễu. Nếu như thật sự có thể vừa chấm dứt quan hệ với Lương Tài, vừa có thể khiến gia đình anh ta không bị liên lụy thì thật tốt quá, xem như cô vừa tác thành cho một đôi tình nhân trẻ.