Tâm Đan hừ một tiếng, mặc kệ anh ta, gần hết mười lăm phút nghỉ ngơi rồi cô còn phải bắt tay vào việc làm thiện nguyện của mình. Gần đến giữa buổi chiều lúc công việc sắp kết thúc thì không giám đốc bệnh viện đột nhiên điều động rất nhiều người chạy lên xe cứu thương, nhóm thực tập sinh của bọn cô nhìn mà không biết chuyện gì đang xảy. Bốn chiếc xe cứu thương cùng với hàng chục điều dưỡng và y tá được huy động vô cùng rầm rộ, xe hú còi inh ỏi rời khỏi bệnh viện. Đang lúc mọi người hoang mang thì Liên Chiếu đi tới, sắc mặt vô cùng nặng nề. "Xem ra tối nay chúng ta không thể ngủ rồi."
"Có chuyện gì thế?" Tâm Đan hỏi.
Lúc này Ngụy Giang Thiên đi nhanh tới. "Mọi người khẩn trương chuẩn bị phòng cấp cứu, khu chung cư Minh Hiệp xảy ra hỏa hoạn, có rất nhiều người bị thương, hiện tại nhân lực tại bệnh viện đủ nên các em phải cố gắng hết sức trợ giúp cứu mạng người."
Lời của anh làm cho toàn bộ thực tập sinh chấn động và căng thẳng, họ đều là thực tập sinh chưa có nhiều kinh nghiệm lại phải gặp một trường hợp nghiêm trọng thế này, chắc chắn là trong quá trình cứu người sẽ không có ai đứng bên cạnh chỉ bảo như khi họ đi thực tập cho nên họ đều phải tự lực như những bác sĩ chuyên nghiệp. Tâm Đan cũng tranh thủ cùng mọi người chuẩn bị đồ đạc đợi xe cấp cứu chuyển người tới, Ngụy Giang Thiên dẫn theo Liên Chiếu cùng một vài thực tập sinh lên xe cấp cứu đi tới hiện trường hỗ trợ cứu người. Không khí trong bệnh viện trở nên căng thẳng tột độ, giám đốc hiện đang liên lạc với bệnh viện tuyến tỉnh để phòng ngừa tình trạng nạn nhân quá tải.
Khi bốn chiếc xe cấp cứu lần lượt chạy ra chạy vào vận chuyển những người bị bỏng nặng xuống lúc này lại có một ca bệnh ngoại lệ, người bệnh không phải là nạn nhân của vụ hỏa hoạn và nhập viện cùng lúc với triệu chứng khó thở. Bác sĩ xung quanh đều đang tất bật với số lượng nạn nhân bị thiêu bỏng ngày càng đông, thực tập sinh cũng không rảnh rang là bao nên nhất thời người bệnh khó thở kia không có nhân lực phụ trách chữa trị. Tâm Đan quay qua Gia Vi và Mộng Hương. "Hai người ở đây lo cho những nạn nhân kia trước đi, tớ đi chữa cho ca đó."
"Cậu làm được không đấy?"
"Chứ bây giờ không lẽ nhìn người ta khó thở tới chết?" Tâm Đan buông lại một câu rồi đi tới nói với bốn đàn em năm nhất vẫn đang lơ tơ mơ không biết phải làm gì trong tình huống này, cô nói. "Còn đứng đó làm gì? Đẩy giường bệnh kia vào phòng cấp cứu."
"À dạ..." Hai năm sinh đeo kinh liền tức tốc làm theo lời cô.
Tâm Đan đi vội phía trước, một nữ sinh đi theo sau cô. "Sư tỷ em là Mỹ Ái, sinh viên năm nhất mong tỷ chiếu cố."
"À còn em là Phi An, cũng sinh viên năm nhất hai người nam kia là Tiến Quân và Phú Trọng."
"Được rồi. Hai người ngoài này cũng chưa đủ trình độ cứu người bị bỏng, theo vào trong phụ tôi bệnh nhân kia."
"Dạ, em được thực hành sao sư tỷ? Từ sớm tới giờ không ai cho tụi em làm gì chỉ bắt đừng nhìn thôi, nhàm chán lắm." Phi An mừng rỡ.
Tâm Đan dừng lại, cô đủ đau đầu rồi còn phải gặp đám giặc này nên có chút bực bội. "Hai người thực hành cho người ta chết luôn à, đứng kế bên phụ giúp tôi thôi."
Đùa, cô làm còn phải sợ bệnh nhân chết đây này. Nhưng trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc thế này Tâm Đan cũng chỉ có thể liều một phen, không phải cô xem thường mạng người chỉ là cô có chút lòng tin vào năng lực của mình cộng với ý chí còn nước còn tát mà thôi.
Bên ngoài ồn ào với những nạn nhân bị bỏng nghiêm trọng, tiếng bước chân của bác sĩ và thực tập sinh làm cho cả bệnh viện không khác gì một cái chợ hỗn loạn. Bên trong phòng cấp cứu lại là một mảng không gian căng thẳng không kém nhưng lại yên tĩnh hơn hẳn. Ông cụ lớn tuổi nằm vật vờ trên giường bệnh, trong hồ sơ ghi rằng ông đã 69 tuổi.
Tiến Quân xem bảng báo cáo của y tá phụ trách thủ tục nhập viện vừa đưa đứng bên cạnh đọc. "Bệnh nhân nhập viện trong tình trạng khó thở. Bệnh khởi phát cách ngày nhập viện sáu ngày với các triệu chứng sốt, ho và khạc đàm. Sốt nhẹ 38 độ C, không rét run, ớn lạnh, sốt liên tục cả ngày. Ho từng cơn, mỗi cơn kéo dài 30-45 giây, một ngày trung bình 8-10 cơn, ho nhiều vào buổi sáng, ban đêm ít ho. Khạc đàm lượng nhiều khoảng 50ml/ngày, đàm màu vàng, dính, không hôi. Sau cơn ho, bệnh nhân khó thở nhiều, thở nhanh nông, khó thở cả hai thì, bệnh nhân phải ngồi dậy để thở. Ở nhà bệnh nhân có dùng thuốc hạ sốt nhưng vì bệnh nhân ho, khạc đàm ngày càng nhiều kèm khó thở tăng lên nên người nhà đã tức tốc đưa vào viện."
Tâm Đan hỏi lại. "Thuốc hạ sốt? Là thuốc gì?"
"Paracetamol." Tiến Quân tra bản báo cáo trong tay rồi đẩy gọn kiên nói.
"Bốn người năm nhất giờ này hẳn là đã học qua cách đo nhịp mạch nhiệt độ và huyết áp rồi chứ?" Tâm Đan nhìn họ hỏi.
Bốn người gật đầu, Mỹ Ái nói. "Có rồi...mà chưa làm lần nào."
Cô chỉ tay. "Ba người chia nhau ra làm, một người phụ trách ghi lại kết quả đo."
Ba người liền tất bật chạy tới chạy lui chuẩn bị dụng cụ đo, họ rối loạn tới mức còn va vào nhau.
"Mạch 110lần/phút." Mỹ Ái.
"Nhiệt độ là 38 độ c." Tiến Quân.
"Huyết áp là 14/80 mmHg" Phú Trọng.
Tâm Đan im lặng, tỉ mỉ quan sát người bệnh. Vì trường hợp này bệnh nhân bị khó thở nên cô không thể hỏi nhiều được vì vậy toàn bộ phải tập trung vào việc quan sát hiện tượng sau đó mới có thể tiến hành chuẩn đoán bệnh. Cô cố gắng nhớ lại những kiến thức mà mình từng học được, thực ra Tâm Đan cũng căng thẳng không kém bốn người kia là bao.
Bệnh nhân tỉnh táo, tiếp xúc tốt, da và niêm mạc hồng nhạt, môi tím nhẹ. Tĩnh mạch cổ nổi tự nhiên, có dấu gắng sức rõ. Bệnh nhân khó thở, tần số thở 28 lần/phút, khó thở cả khi nghỉ ngơi, khó thở cả hai thì, có tiếng rì rào phế nang giảm nhiều, ran rít, ran ngáy rải rác hai phế trường, ít ran ẩm ở hai đáy. Nhịp tim đều, tiếng tim nghe rõ ở mũi ức, gian sườn V-VI trên đường trung đòn tiếng tim mờ
"Trước tiên cứ thông đường hô hấp trước, có thể ông cụ bị về phổi." Tâm Đan tháo ống nghe ra, cố gắng nhớ lại cách thức xử trí mà có lần thầy Ngụy đã nói trên giảng đường. "Mấy đứa, chuẩn bị ống thở oxy cho bệnh nhân thở 1,5lần/phút. Phi An, tới quầy thuốc lấy Cefaxil 1,5g, thuốc xịt Seretide, Medisolu 125mg. Chuyển sang phòng hồi sức để người nhà vào chăm sóc đi, trước tiên cứ uống thuốc điều trị khó thở trước sau khi ổn định sẽ tiến hành xét nghiệm cận lâm sàng. Tôi đi ra ngoài xem bên ngoài thế nào."
Tâm Đan nhanh chân chạy ra bên ngoài, người trong phòng ngơ ngác nhìn theo.
"Oai quá đi." Mỹ Ái cảm thán một câu rồi nhìn qua Phi An. "Này Phi An, khi nãy cậu có nhớ tên mấy loại thuốc kia không thế?"
"Chị ấy nói nhanh như vậy làm sao tớ nhớ
kịp nhưng mà may là Phi An tớ đây thông minh, có bật máy ghi âm sẵn rồi này, lát nữa đưa cho nhân viên lấy thuốc là xong chứ tớ nói lại đâu có giống như vậy, lấy lộn thuốc thì chết người ta à?" Phi An hí hửng. "Nghe nói chị Tâm Đan là sinh viên khoa y năm hai lại còn là lớp nâng cao, chẳng trách gì có đủ tự tin để chuẩn đoán bệnh thế này."
"Chị ấy là học trò cưng của thầy Ngụy chỉ sau Liên Chiếu thôi đấy, cả trường này ai mà chẳng biết." Phú Trọng nói. "Thôi đừng có tám nữa, lo ca bệnh này rồi ra ngoài xem mấy anh chỉ cấp cứu cho người bị bỏng đi."
Không ra ngoài không nhìn thấy thì thôi, vừa mở cửa bước ra đã bị loại tình huống hỗn loạn bên ngoài làm cho hoảng sợ. Trong bệnh viện hiện giờ đã có vô số nạn nhân ai cũng đều khắp người toàn là vết bỏng nằm la liệt, không đủ phòng cấp cứu nên đành phải tiến hành thao tác cấp cứu ngay tại đại sảnh bệnh viện. Dù cho sảnh lớn đã gần chất kính nhưng số lượng nạn nhân vẫn được xe cấp cứu đưa vào liên tục, Tâm Đan nhìn quanh một vòng không thấy Ngụy Giang Thiên cũng không thấy Mộng Hương hay Gia Vi, đông như thế này muốn tìm một người là vô cùng khó.
Lúc này điện thoại của Tâm Đan reo lên, là Gia Vi. Cô lên máy. "Gia Vi, mọi người ở đâu thế?"
"Bọn tớ gần cửa ra vào, cậu mau qua đây đi."
Cô tắt máy, nhanh chóng chạy tới.
Tâm Đan đi tới một giường bệnh gần nhất đang có hai ba thực tập sinh cùng khóa với cô tất bật cứu chữa. "Tình hình bên này thế nào?"
Một người nói. "Là nam 32 tuổi, khu chung cư bốc hỏa cháy dữ dội anh ấy vốn dĩ đã có thể chạy thoát nhưng lại quấn chăn lao vào biển lửa cố gắng lấy tài sản bên trong và bị bỏng rất nặng, bệnh nhân lao vào một giếng nước và ngâm mình trong đó trong 30 phút. Sau đó bệnh nhân được người nhà chuyển trực tiếp đến bệnh viện sau 1h30 phút."
Tâm Đan có chút hoảng sợ và giật mình khi tới người đàn ông không mặc quần áo đang nằm trên giường, không phải vì việc anh ta không mặc đồ mà là toàn thân đã bị bỏng đến mức không thể nhìn ra là làn da của con người. Những mảng màu đỏ của lớp da nóng bóng lưỡng tràn đầy khắp mặt ngực và chân của anh ta làm cho Tâm Đan hơi sợ một chút nhưng cô đã trấn định lại rất nhanh. Cô hít sâu một hơi, đeo găng tay y tế vào rồi xem qua cánh tay và những vết băng trắng trên ngực anh ta rồi hỏi. "Anh tên gì?"
Bệnh nhân thều thào. "Phùng, Minh, Long..."
Tâm Đan nhíu mày, cái tên này quen quen... cô nhìn kỹ lại lần nữa người nằm trên giường, lửa đã thiêu rụi một bên mặt anh ta nên cô không nhận ra là lẽ đương nhiên, cô hỏi. "Anh nhận ra tôi sao?"
Phùng Minh Long gật đầu.
"Bệnh nhân tỉnh táo tiếp xúc tốt nhưng lại kêu đau dữ dội nói rằng mình rất khác nước. Bị bỏng toàn thân, độ III, IV diện tích khoảng 90%." Tâm Đan đột ngột hỏi một câu không liên quan gì. "Có biết lý do hỏa hoạn không?"
Mộng Hương nói. "Nghe đâu là một căn hộ trong chung cư bị nổ bình gas."
Tâm Đan cầm cánh tay anh ta lên. "Trên tay có vết kim đâm, ngoài ra những vết băng bó này là thế nào?"
"Sau khi bị bỏng người nhà đã đưa anh ta đến trạm y tế xã gần nhất để truyền dịch, giảm đau và băng bó. Sau ba tiếng mới chuyển đến đây."
"Ba tiếng sao?" Tâm Đan cũng chưa từng gặp qua trường hợp bỏng nào như vậy, nhất thời cũng không biết xử trí thế nào. "Thầy Ngụy đâu?"
Cô lấy điện thoại gọi đi, tiếng chuông đổ rất lâu anh mới nghe máy, tình hình bên anh có vẻ như rất hỗn loạn vì có cả những âm thanh của các bác sĩ khác lọt vào máy.
"Thầy có thể qua đây một chút không? Trường hợp bên này khá đặc thù đấy."
"Được rồi, ở đâu?"
"Ở cửa ra vào."
"Tôi qua ngay."
Rất nhanh anh đã đi tới, Tâm Đan nhìn thấy anh thì nhẹ nhõm đi không ít thông báo lại tình hình. "Bệnh nhân bị bỏng nặng. Sau bỏng được sơ cứu tại trạm y tế, sau ba giờ thì được chuyển tới đây, hiện giờ có dấu hiệu bị sốc, kích thích, vật vã, da niêm mạc nhợt, tứ chi lạnh, nhiệt độ 37°C, khàn tiếng, đau rát họng, tự thở tần số 22 lần/phút, spo2: 99%, mạch nhanh 120 lần/phút, huyết áp 120/70mmHg, nước tiểu qua sonde vàng trong số lượng là 200ml."
Gia Vi tiếp lời. "Khám nghiệm sơ bộ cho thấy bệnh nhân tổn thương bỏng 90% diện tích cơ thể, trong đó có 35% diện tích bỏng sâu ở ngực, bụng và hai chân. Hồng cầu 5,2 T/L*, huyết sắc tố 156 g/L*, hematocrit 0,4 L/L; Albumin 36g/L; glucose 8,4 mmol/L ngoài ra ác chỉ số điện giải trong đều giới hạn."
* RBC (red blood cell): là số lượng hồng cầu có trong một đơn vị máu. Đơn vị T/l
*HGB: Nồng độ hemoglobin trong máu. Đơn vị tính bằng g/l hay g/dl (tương đương mg%), đo hàm lượng hemoglobin trong máu.
"Trước tiên tiến hành hồi sức tích cực theo phác đồ chống sốc bằng cách truyền dịch, thở oxy hỗ trợ, ủ ấm, giảm đau, kháng sinh toàn thân, khí dung hô hấp, và thay thay băng trước rồi đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, tình trạng khá nặng nên cần phải quan sát thật kỹ."
Không ai ngờ tới bi kịch lại đột ngột ập xuống trấn Lập Thành nhỏ bé như thế này, hôm nay tận mắt chứng kiến cách hằng hà sa số những con người đau đớn vật vã trên giường bệnh, có một có không may mắn nên chẳng thể qua khỏi cơn nguy kịch Tâm Đan với cảm thấy trước đây cô đã sống một cuộc sống quá vô nghĩa. Tất bật chạy từ bên này đến bên kia tới tận một giờ sáng mới xong việc, thật ra vẫn còn một số ca khó đang nguy kịch chính vì vậy Ngụy Giang Thiên vẫn chưa thể nghỉ ngơi. Cô muốn vào gọi anh nhưng lại sợ làm phiền anh cứu người, còn khoảng ba người vẫn đang trong cơn nguy kịch cần dốc toàn lực cấp cứu vì vậy chắc chắn tối này anh sẽ không ngủ.