Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công

Chương 53: Tôi cũng sẽ không để em tổn thương


trước sau

Chuyện bế một cô gái say rượu liên tục ngo ngoe vùng vẫy trên tay đi vào khách sạn tiến hành đặt phòng là một chuyện mà lúc trước cho dù có đập đầu hắn thì hắn cũng không tin được có ngày mình phải đối diện với ánh mắt như cười như không kia của lễ tân khách sạn. Phụ nữ trước giờ luôn cùng hắn đi vào, cam tâm tình nguyện còn lần này nhìn vào thì cứ như hắn đang bắt ép người khác không bằng.

Haizz, cái cô gái chết tiệt này, mất mặt chết đi được.

Vất vả lắm mới có thể đi tới cửa phòng, bế một người lớn trên tay thì dù có cố gắng thế nào cũng không thể quẹt thẻ mở cửa được vì vậy Nguyễn Trọng Hy đành bỏ Tâm Đan xuống để cô đứng tựa vào tường. Nào ngờ hắn mới quay người quẹt thẻ thì cô đã bước đi. Hắn đành một tay giữ cô một tay quẹt thẻ, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy mở cửa phòng khách sạn khó khăn như vậy.

"Từ từ, từ từ thôi..."

"Anh làm cái gì vậy, tôi tự đi được, đừng có lợi dụng tôi..."

"Em mà tự đi được thì tôi có cần vất vả thế này hay không?" Nói tới đây hắn mới nhớ mình quên chưa dặn cô gái này một chuyện là nước trong buổi tiệc tuy uống vào thì giống nước ngọt nhưng thực chất là rượu có nồng độ không thấp chút nào, người có tửu lượng thấp uống vào sẽ rất dễ say.

Ném được Tâm Đan lên giường thì hắn cũng thở hơi lên vài cái, trông người say rượu cũng mệt y như trông trẻ con vậy. Trẻ con nói nó không nghe nhưng mình có thể đánh nó, nhưng người say rượu nếu mình đánh họ họ sẽ nổi điên đập lại mình vì vậy đối với phụ nữ say rượu đúng là không có biện pháp nào. Sau đó Nguyễn Trọng Hy định vào toilet lấy cái khăn ra giúp cô lau mặt, nào ngờ vừa quay đi thì Tâm Đan giơ tay ra kéo ngược hắn lại, hắn chỉ kịp la lên một tiếng giật mình rồi sau đó bị ngã một cách tàn bạo lên giường. Còn Tâm Đan thì leo lên bụng hắn ngồi, bày ra một tư thế như lính đánh trận. "Hô hô, cưỡi ngựa thôi."

"Lâm Dung Tâm Đan, em bước xuống." Nguyễn Trọng Hy nghiến răng bảo.

"Ngoan nào ngựa con, chị sẽ cho cưng ăn cỏ." Tâm Đan cúi xuống cười hì hì rồi lại "ô" lên một tiếng rồi giơ tay ra véo mặt hắn. "Ngựa con cũng đẹp trai vậy sao? Cái này người ta gọi là ngựa đực..."

"Lâm Dung Tâm Đan, tôi cảnh cáo em ngồi lên người đàn ông sẽ rất là nguy hiểm đấy."

Tâm Đan hình như nghe không lọt tai câu này của Nguyễn Trọng Hy, cô dùng tay tay đồng thời đập mạnh vào má của hắn, giữ chặt mặt hắn sau đó cúi đầu xuống từ từ.

Nguyễn Trọng Hy trừng lớn mắt, không hiểu sao bị động thái này của cô dọa cho hơi bị sợ. Hắn thừa nhận không phải mình chưa cùng phụ nữ hôn môi, nhưng loại bị động hơn nữa còn như một con cá nằm trên thở kiểu này thì đúng là lần đầu. Với lại bây giờ có muốn cũng phải nhịn, nếu không sáng mai thức dậy thì với tính khi chanh chua của mình cô ấy chắc chắn sẽ không ngần ngại bất chấp luật pháp vác dao rượt hắn chạy tới Vạn Đức. Vừa nghĩ tới là hắn sợ tới mức nói lắp. "Lâm Dung, Lâm Dung Tâm Đan...bình tĩnh, đừng có làm bậy, em làm vậy, là, là phạm pháp là quấy rối đấy..."

Cô cười hì hì, mỗi lúc mỗi áp sát...

"Tâm Đan, Tâm Đan, Tâm Đan..." Nguyễn Trọng Hy gọi tên cô liên tục hy vọng có thể đánh văn con ma men trong người cô ra, kết quả là Tâm Đan gục đầu xuống vai hắn.

Nguyễn Trọng Hy thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn gương mặt có vẻ như đã ngủ rồi của cô. Cả hai nằm bất động một hồi lâu, cho tới khi hắn định đứng dậy thì đột nhiên Tâm Đan lên tiếng làm hắn có chút giật mình.

"Nguyễn Trọng Hy, lúc nhỏ...ở cô nhi viện, các dì thường hay nói với tôi... rằng trên đời này sẽ có phép màu. Nhưng họ không biết lời nói đó của họ tôi tin là thật, sau này trưởng thành tôi phát hiện khi cuộc sống của tôi chật vật nhất phép màu thực chất không xuất hiện. Câu nói đó của họ làm cho tôi rất thất vọng, rất hụt hẫng. Cuộc sống của tôi, vốn dĩ không dễ dàng, tôi trưng ra bộ mặt yếu đuối cho ai xem chứ? Một đứa trẻ lúc bị ngã nếu có người lớn bên cạnh quan tâm nó sẽ khóc rất nhiều nhưng thực chất nó không đau, nhưng nếu nó nhìn xung quanh không thấy có ai thì bắt buộc nó phải tự mình bước đi..."

Hóa ra mạnh mẽ không phải là do bản chất mà là do không còn lựa chọn nào khác.

Giọng nói của cô thều thào, rõ ràng là nói ra trong lúc say rượu. Hơi thở mang theo mùi rượu của cô ở ngay sát bên mặt hắn, cứ như thế xộc vào khứ giác làm đảo loạn thần trí của hắn. Nguyễn Trọng Hy nghiêng đầu nhìn gương mặt của cô, mái tóc rũ xuống có chút rối được hắn vén sang một bên. Vẻ ngoài đã đẹp đẽ chắc chắn dễ dàng thu hút người khác, nhưng nội tâm mạnh mẽ sẽ dễ dàng khiến người khác nhớ tới hơn. Cuối cùng hắn cũng hiểu ra câu này, thấp giọng nói. "Thật ra em phải cảm ơn hoàn cảnh vì nó đã tôi luyện ra một viên kim cương rất quý giá. Lâm Dung Tâm Đan, em vĩnh viễn sẽ không biết tôi thích em ở chỗ nào đâu. Nhưng tôi lại biết rất rõ anh ta thích em ở chỗ nào, tôi thật sự không muốn đem em ra làm vật đánh cược trong cuộc chiến này nhưng yên tâm, cho dù em chỉ là một vật đánh cược giữa tôi và Ngụy Giang Thiên, tôi cũng sẽ không để em tổn thương."

"Ừ..." Tâm Đan mơ mơ hồ hồ đáp, sau đó im lặng.

Hắn khẽ cười sau đó trở người ngồi dậy, giúp cô tháo bỏ giày rồi đặt cô nằm ngay ngắn xuống giường. Đêm hôm nay, nhìn thấy cô như vậy, không hiểu vì sao, có lẽ là do thời tiết nhưng trái tim hắn thực sự đã rất ấm áp. "Ngủ ngon, tiểu quỷ nhỏ."

Sáng ngày hôm sau, Tâm Đan bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh dậy từ trong chăn. Cô giơ tay nhắm mắt mò lấy điện thoại rồi lười biếng nghe máy. "Alo?"

"Quạ Con, đêm qua cậu đi đâu thế?"

"Tớ..." Hả? Đi đâu thế? Tâm Đan mở to mắt nhìn xung quanh, rồi hét lên một tiếng cúi xuống nhìn quần áo của mình, thật may, không sao cả.

Gia Vi lại hỏi. "Cậu sao thế? Cậu gặp chuyện gì à?"

"À, không có gì...tớ, hôm qua tớ đến nhà bạn ngủ thôi."

"Cậu ở thành Bách Nhật cũng có bạn à?"

"Có chứ sao không? Chẳng phải cậu cũng là bạn tớ sao?"

"Thôi được rồi, về bảng thuyết trình sắp tới, ba ngày nữa phải nộp rồi cậu đã viết xong chưa mà chạy đi chơi bời thế?"

"Bảng thuyết trình chứ gì? Chết tớ rồi, Gia Vi, tớ không nói nữa, cúp đây." Hả? Hình như cô còn chưa viết chữ nào hết. Gần nộp rồi sao? Tâm Đan hận bản thân đến mức muốn cắn lưỡi tự tử cho rồi, cô xuống giường nhảy lò cò xỏ giày vào rồi chạy nhanh vào toilet.Nào ngờ cánh cửa trắng vừa mở cô bị dọa suýt chút đứng tim, Nguyễn Trọng Hy đồng thời cũng từ bồn rửa mặt ngẩng đầu lên. Tự dưng hắn đứng thù lù trong nhà vệ sinh làm cho cô theo phản xạ hét một tiếng thật chói tai.

Nguyễn Trọng Hy cũng không thua gì, anh cũng bị tiếng hét của cô làm cho giật mình, bất quá không còn cách nào mới phải vươn tay ra ấn cô vào tường
rồi bịt cái họng lớn hơn loa phát thanh của cô lại. "Hét cái gì? Thấy tôi cũng không phải thấy ác quỷ, em sợ cái gì?"

"Thấy quỷ còn an tâm hơn thấy chú đây, chú làm cái gì ở đây?"

Hắn nhướng mày. "Làm gì? Phòng này tôi đặt, đứng tên của tôi, tôi đương nhiên phải ở trong này rồi."

"Hôm qua, sao, sao tôi lại ở đây?" Tâm Đan rồi trí, tiếp tục đặt câu hỏi ngốc nghếch.

Nguyễn Trọng Hy ngáp một cái, rồi nói. "Hôm qua em uống say, suýt chút bị một tên vô lại hại rồi, cũng may là có bản công tử ra tay nếu không thì giờ em đã bán sống bán chết rồi. Mà cũng đúng, đây không phải lần đầu nhìn thấy em say rượu, nhưng hôm qua em đúng là rất đặc sắc."

Tâm Đan vốn dĩ đã trấn tĩnh lại, nhưng nhờ câu này của hắn đã làm cô khẩn trương hơn. "Tôi, tôi làm gì sao?"

Nguyễn Trọng Hy cười. "Em ấn tôi xuống giường ngồi lên người tôi, còn nói là rất thích tôi. Bình thường chỉ là do em làm bộ làm tịch mà thôi, em cầu xin tôi chịu em tôi không chịu em liền giờ trò đòi hôn tôi, cũng may ý thức tự vệ của tôi cao nên không bị em lợi dụng."

Rõ ràng cô không có ăn gì nhưng cảm giác lại cứ như bị nghẹn cổ. "Cái, cái gì? Anh đùa tôi à? Cho dù đầu tôi bị đập trúng cửa thì cũng không có nói mấy lời đó đâu đừng nói là say rượu."

"Thấy không? Cũng may là tôi có ý thức bảo vệ bản thân cao nếu không tối hôm qua bị em ăn sạch sáng nay em lại giở cái chứng quất ngựa truy phong kiểu này thì chẳng phải người thiệt thòi là tôi sao?"

"Cái gì?" Tâm Đan cười khẩy một cái, thật sự cảm giác mình không phải nghẹn đồ ăn mà là nghẹn đờm, phải, một cục đờm to đùng ngay cổ. "Tôi thật thắc mắc tại sao nhà nước không mời anh đi nghiên cứu áo giáp chống đạn chứ? Cái mặt anh dày thế này kia mà, có thể chống được mấy lớp đạn đấy."

"Em..."

"Em cái gì mà em." Tâm Đan hồi phục tinh thần, đẩy mạnh Nguyễn Trọng Hy ra. "Bây giờ bản cung phải vệ sinh cá nhân, phận là thái giám thì ra ngoài đứng canh đi."

"Thái giám? Hừ, nực cười, em nói ai là thái giám, này này nói rõ đi mở cửa ra mau..." Nhìn cánh cửa đóng sầm lại trước mặt, Nguyễn Trọng Hy không hiểu sao tối hôm qua nhân lúc cô say rượu mà giáo huấn cô một trận để bây giờ hắn bị đối xử như thế này đây. "Được lắm Lâm Dung Tâm Đan, xem như em lợi hại. Hôm nay tự mà mò về trường đi, tôi có cuộc họp lớn phải tham gia nhưng nếu em năn nỉ tôi thì có lẽ tôi sẽ cho vài ngược đưa em về."

Bên trong nhà vệ sinh không có động tĩnh gì, Nguyễn Trọng Hy tức tới mức phải chống nạnh. "Được, xem người mù đường như em phải chật vật thế nào."

Tâm Đan mặc kệ hắn lải nhải cái gì, cô rửa mặt rồi đi ra phát hiện Nguyễn Trọng Hy đúng là đã đi rồi hơn nữa còn không thèm bỏ lại một người để đưa cô về trường. Cái tên này sao mà lòng dạ hẹp hòi thế không biết? Vừa rồi Tâm Đan còn tưởng hắn chỉ đùa thôi, đúng gái tính là có thật.

Cô chỉnh trang lại quần áo vốn dĩ định rời đi, nhưng chợt nghĩ căn phòng đẹp thế này với lại đã có người thanh toán tiền hết, chưa tới giờ trả phòng thì tại sao cô phải đi? Với lại nơi này ở chỗ cao, tầm nhìn tốt, nếu ngồi ở đây làm bản thuyết trình thì nói không chừng hiệu suất sẽ nhanh hơn thì sao? Nghĩ vậy, Tâm Đan quyết định ngồi lại phòng làm bài tập.

Không biết qua bao nhiêu lâu, cuối cùng gần xong hết mọi việc thì cô lại đau đầu kinh khủng. Đây là hậu quả của việc uống rượu, Tâm Đan thở dài, xem ra bài tập phải để sau hãy làm, bây giờ cô phải tìm đường tới tiệm thuốc chữa cơn đau đầu này đi đã. Thu xếp sách vở bỏ vào balo rồi rời khỏi khách sạn, Tâm Đan lấy điện thoại ra mở bản đồ lên xem, tuy rằng lần trước cô nói với Dương Nam Phương người mù đường thì có bản đồ cũng vô dụng nhưng gần đây Tâm Đan chợt nhận ra đối với những địa điểm gần đây thì bản đồ có tác dụng với cô. Ít tra cô nhìn vào có thể hiểu được chỉ cần đi một đoạn ngắn là sẽ có tiệm thuốc. Tâm Đan không thèm gọi taxi cho tốn tiền, cô đi bộ xem như tập thể dục buổi sáng dù bây giờ đã là tám giờ.

Lúc này điện thoại của cô reo, là Ngụy Giang Thiên gọi. Tâm Đan nghe máy, câu đầu tiên cô nói là. "Thầy Ngụy, hôm nay thầy về chưa? Thầy nói hôm nay thầy về mà, mau cứu em với, bản thuyết trình làm em điên rồi này."

Ngụy Giang Thiên im lặng giây lát rồi nói. "Hôm nay vẫn còn một số việc, chưa về được."

"Thầy thật sự nỡ lòng nhìn học trò của mình rớt lợp đợp ở vòng thuyết trình này sao?" Tâm Đan nghĩ chắc chắn bản thân còn dư chấn của rượu, nếu không có sẽ không dùng cái giọng điệu như con nít làm nũng này để nói chuyện với thầy của mình.

"Em có thể gửi qua gmail cho tôi, tôi xem rồi sẽ chỉnh lại giúp em." Anh dừng lại, rồi nói tiếp. "Tối qua em đi đâu, tôi điện không được?"

Tâm Đan có chút chột dạ. "À, tối qua em ngủ sớm, ừ đúng vậy, đi ngủ sớm."

"Vậy sao?" Anh hỏi lại, nhưng hình như không có ý định nghe cô xác nhận. "Em đang ở đâu?"

"Đường Sỹ Quyền...em, em đi tìm hiệu thuốc, đang đau đầu....á..." Lúc băng qua đường, đột nhiên một tiếng va chạm rần trời vang lên làm Tâm Đan giật mình. Điện thoại rơi xuống đất, lập tức tắt nguồn.

"Tâm Đan?" Ngụy Giang Thiên nhìn vào màn hình điện thoại, anh thử gọi lại thêm lần nữa nhưng tín hiệu đã ngắt kết nối.

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh để điện thoại lên bàn nói. "Vào đi."

Cẩm Tiền bước vào. "Cậu Ngụy, cuộc họp chuyên khoa bắt đầu rồi."

"Tôi biết rồi."

Cẩm Tiền cúi người một cái rồi quay người đi ra, Ngụy Giang Thiên liền gọi lại. "Cẩm Tiền, cô gọi cho Liên Chiếu hỏi cậu ấy hiện giờ Tâm Đan đã về trường chưa."

"Tôi biết rồi thưa cậu Ngụy."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện