Ở thành Bách Nhật, không hiểu sao hôm nay lại đổ tuyết. Dù đang là mùa hè, trời bất chợt trút tuyết xuống bao trùm cả thành phố.
Thời tiết đúng là không thể nào dự báo trước được, chúng đều có thể thay đổi từng giờ một.
Duy chỉ có một cô gái trước sau như một, thủy chung ngồi chờ ở sân bay suốt một tiếng đồng hồ. Cho tới khi có thông báo từ trạm điều hành thông qua loa phát ra sảnh chính.
Rằng: Chuyến bay 765 xuất phát từ thành Bách Nhật tới thủ đô Paris của Pháp đã cất cánh.
Lúc này, tấm vé trên tay cô mới chậm rãi bay xuống rơi trên mặt đất.
Phạm Lôi đứng phía sau giữ hành lý, lúc này mới bước lên. "Cô chủ, cô không lên máy bay sao?"
Trong lòng Ngụy Tử Anh suy cho cùng hiện tại cũng chỉ có tuyệt vọng, giọng nói cô ỉu xìu. "Không đi nữa."
"Vậy chúng ta về trước, tuyết lớn thế này cô coi chừng cảm lạnh."
"Anh đi về trước đi, tôi muốn yên tĩnh." Cô chậm rãi, giống như bóng ma mất đi khí lực rảo trên con đường ra khỏi sân bay.
Rõ ràng anh đã định đi Pháp, không lẽ sau khi biết tới cô cũng muốn đi cùng thì hủy cả dự định của mình sao? Ngụy Tử Anh cô trước giờ luôn được cha mẹ cưng chiều, vốn dĩ chưa từng chờ đợi một người quá năm tiếng. Ấy vậy mà lại có thể kiên nhẫn ngồi ở sảnh chính ngóng nhìn mong rằng anh sẽ tới.
Cô chưa từng thua thảm hại như vậy. Nhưng Tử Anh cũng không biết rốt cuộc cô đang như thế nào. Đang buồn vì anh không tới hay là không cam lòng chịu thua một Lâm Dung Tâm Đan bình thường như vậy.
Có thể là bản tính vốn hiếu thắng, và thói quen với việc muốn gì được nấy kia đã khiến cô không có phép bất kì ai từ chối mình.
Ngụy Tử Anh đi dưới cơn mưa tuyết, thậm chí khi mà trên đại lộ vô cùng vắng bóng những chiếc xe bởi vì tuyết lớn gây trở ngại cho việc di chuyển thì cô vẫn không dừng chân.
Phát hiện phía sau lưng mình có người, cô khó chịu ra mặt quay lại. "Anh đừng có đi theo tôi nữa có được không?"
Phạm Lôi lẳng lặng đứng yên tại chỗ, anh ta so với thời tiết bão tố này dường như hoàn toàn cách biệt. "Cô chủ, về nhà đi."
"Tại sao anh luôn bảo tôi về nhà? Cái nhà đó thì có gì tốt chứ? Bọn họ, mọi người ở đó, một tiếng cô chủ hai tiếng cô chủ một tiếng vâng hai tiếng dạ làm tôi phát chán lên rồi. Cha tôi, ông ấy ngoại trừ cho người quản tôi ra thì có bao giờ, có lần nào ông ấy đích thân đi quản tôi chưa? Anh có thấy cái nhà nào mà người trong đó một năm chỉ được gặp vỏn vẹn có mấy lần hay không? Anh có thấy có người mẹ nào chưa từng đích thân xuống bếp nấu một bữa cơm gia đình mà chỉ cho toàn đầu bếp hạng nhất nấu hay không?" Ngụy Tử Anh dường như là hét lên, nước mắt cũng vì kích động mà tuôn ra. Từng giọt từng giọt giống như hạt trân châu bị đứt rơi xuống mảnh đất tuyết bên dưới.
Đôi đồng tử đen láy của Phạm Lôi hơi co lại. "Trời đổ tuyết rất lớn, đừng nên đi ngoài đường như vậy."
Ngụy Tử Anh nghe thấy thế, lại òa lên khóc lớn. Bất chấp giữa đường giữa phố như thế nào, bất chấp người trước mặt mình có phải là Dương Nam Phương hay không. "Các người ai cũng chống đối tôi, tôi không về nhà, không về nhà..."
Phạm Lôi nhất thời không thích nghi được với tính cách âm tình bất định kia của cô, thấy cô đột nhiên khóc lớn thành tiếng, vừa khóc vừa nức nở nói thì có chút hoảng loạn đứng thừ người ra. Cũng là người từng trải qua không ít sóng gió mưa tanh gió máu của cả hắc bạch lưỡng đạo, nhưng chưa từng có con nha đầu nào dám trước mặt anh ta làm càn khóc rống lên như vậy.
Đột nhiên Ngụy Tử Anh bước lên, kéo cánh tay anh ta. "Phạm Lôi, anh đưa tôi về trường có được không? Tôi không muốn về nhà, tôi muốn tìm Nam Phương hỏi cho ra lẽ..."
Phạm Lôi khó xử. "Cậu ấy đã không đến rồi, cô còn hỏi gì nữa?"
"Chắc chắn là anh ấy có lý do, chắc chắn là vậy..."
Anh ta cũng hết cách. "Được rồi, tôi đưa cô đi."
Phạm Lôi lấy điện thoại gọi đi một cuộc, ngay sau đó liền có hai chiếc xe Aston Martin dừng trước mặt họ. Ngụy Tử Anh đi một chiếc xe đầu tiên còn Phạm Lôi sẽ đi trên chiếc xe phía sau yểm trợ.
Khi Phạm Lôi chuẩn bị đóng cửa xe lại thì Ngụy Tử Anh giơ tay ra. "Này."
Anh dừng lại mọi động tác. "Chuyện gì?"
"Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám làm trái lời khi nãy thì sau này ở nhà họ Nguyễn tôi và anh không đội trời chung. Tôi, tôi sẽ rút gân lóc xương của anh."
Đối với lời hâm dọa của cô, Phạm Lôi liền nở nụ cười hiếm thấy trên gương mặt luôn nghiêm túc trước giờ. Anh ta gật đầu. "Được."
Sau khi Phạm Lôi đóng cửa lại, Ngụy Tử Anh vẫn chưa hình dung được chuyện gì đã xảy ra. Cô thò cái đầu qua cửa sổ hét lên về phía Phạm Lôi. "Này, anh cười cái gì? Tôi nói thật đấy, tôi rất lợi hại đấy. Này!"
Lại thêm một người xem thường cô sao?
Quá đáng, quá đáng lắm rồi.
Đến lúc tới được ký túc xá nam, dù có gọi hay gõ cửa thế nào vẫn không có ai đáp lại phản ứng của cô. Ta chỉ đánh giở trò cố chấp đứng dựa vào tường đếm từng bông tuyết rơi xuống. Cô biết Dương Nam Phương sợ nhất là cái trò ăn vạ này của cô, vì vậy cô phải vận dụng triệt để nỗi sợ này của anh. Cô không tin là anh không chịu thua mà ra gặp cô.
Nhưng trời đang đổ tuyết, không khí cũng lạnh hơn rất nhiều. Ngụy Tử Anh cảm thấy rùng mình, cô giơ tay xoa xoa cánh tay nhỏ của mình để tìm chút hơi ấm.
Bỗng nhiên, phía xa lưng là một mản ấm áp. Có người khoác áo lên vai cô.
"Anh Nam..." Ngụy Tử Anh quay lại, hớn hở mà cười. Nhưng mà ngay phút chốc nụ cười cùng vẻ hớn hở kia lại bị tan biến, cứng ngắt nằm trên gương mặt xinh đẹp. Không phải Dương Nam Phương, là Phạm Lôi.
Trên người cô đang khoác áo của Phạm Lôi, không phải Dương Nam Phương. Ngụy Tử Anh thu lại biểu cảm vui vẻ vừa rồi. "Không cần đâu."
Cô muốn trả áo khoác lại cho anh ta nhưng Phạm Lôi nhanh hơn một bước, kiên quyết giữ chặc áo trên vai cô. "Cô chủ, nếu cô bị cảm tôi thật sự không biết ăn nói với ông chủ thế nào đâu."
Ngụy Tử Anh không còn cách nào khác, cũng không muốn nhiều lời với anh ta nữa, đành im lặng chấp nhận.
Lúc này Dương Trí ôm thao nước nóng đi tới, thấy Ngụy Tử Anh đứng trước cửa phòng mình thì khó hiểu. "Ơ, cô chủ Ngụy đây mà. Cô đứng đợi Dương Nam Phương à?"
Ngụy Tử Anh chớp mắt, khó khăn hỏi. "Anh ấy, có ở đây không?"
"Không, cô không biết sao? Mẹ cậu ấy đổ bệnh nên ngày hôm qua đã về thành Cát An trong đêm rồi." Dương Trí nói.
Về nhà sao?
Dương Trí thấy vẻ hoang mang của cô, biết tỏng là cô gái này chưa biết chuyện gì. Cậu là người hiểu rõ tâm tư của thằng bạn Nam Phương của mình nên cũng không khỏi cảm thấy thương hại cô gái nhỏ trước mặt. Tuy rằng ngày thường có chút hống hách nhưng được cái kiên trì đến mức thái quá, rõ ràng Nam Phương đã dứt khoát từ chối sự theo đuổi của cô ấy nhưng lại không chịu bỏ cuộc.
Tâm tư của Dương Nam Phương, e là đặt lên người Lâm Dung Tâm Đan hết cả rồi. Làm gì còn chỗ cho Ngụy Tử Anh cô nữa chứ?
Dương Trí giơ tay ra, muốn vỗ vai Ngụy Tử Anh an ủi vài câu nhưng không biết ở đâu xuất hiện một người cản tay anh ta lại.
Phạm Lôi từ phía sau, tinh ý phát hiện Dương Trí muốn động tay động chân thì bước lên, chỉ cần dùng một tay cũng gần như muốn bóp nát xương của Dương Trí ra làm cho cậu ấy gào thét lên thảm thiết.
Ngụy Tử Anh vốn dĩ đang nghĩ cách nên làm thế nào để tìm được Dương Nam Phương thì nghe thấy tiếng hét của Dương Trí mới có thể hoàn hồn lại, chứng kiến cảnh này liền gấp gút nắm lấy cánh tay đang bóp chặt cổ tay của Dương Trí kia. "Này, không có gì đâu, đừng có thái quá như vậy."
"Phải đó, anh bạn à...tôi chỉ muốn an ủi cô chủ của anh thôi..."
Phạm Lôi hừ lạnh một tiếng, hất bàn cổ tay của Dương Trí ra.
Ngụy Tử Anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi rời khỏi trường Bách Nhật, cô hạ quyết tâm quay sang nói với Phạm Lôi. "Đi chuẩn bị hành lý, chúng ta lập tức tới thành Cát An."
Dương gia không quá bề thế nhưng cũng là một thế lực khiến người người không dám động vào ở thành Cát A, Nhà họ Dương giàu có từ việc kinh doanh vàng bạc đá quý, thế nhưng nếu như là một người thông hiểu quy luật về tiền tệ chắc chắn sẽ nhìn ra việc buôn bán đá quý tuyệt đối không thể khiến một dòng họ phất lên nhanh như thế này.
Ngụy Tử Anh không quá quan tâm về việc họ làm gì mà giàu có,cô chỉ muốn đi tìm Dương Nam Phương.
Phạm Lôi chạy xe ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới nơi. Cô phải thừa nhận là người này làm việc vô cùng hiệu suất, chỉ cần một khoảng thời gian rất ngắn ngủi thôi mà có thể điều tra cặn kẽ địa chỉ nhà của Dương Nam Phương. Đó là căn
biệt thự bề thế, có điều so với Nguyễn Viên Tộc của cô thì có phần lép vế hơn.
Ngụy Tử Anh bấm chuông cửa hai tiếng, một người mặc y phục của quản gia ra mở cửa. "Xin hỏi cô là..."
"Tôi là Ngụy Tử Anh, có Dương Nam Phương ở nhà không?"
"Cô tìm cậu chủ sao?" Quản gia dò xét nhìn cô, xét theo y phục thì có thể đây là một tiểu thư nhà giàu nào đó vì vậy bà ấy cũng không dám mạo muội đắc tội. "Xin đợi một chút, tôi sẽ vào thông báo với cậu ấy."
Ngụy Tử Anh gật đầu.
Sau khi quản gia vào trong thì một lúc sau Dương Nam Phương đi ra.
Ngụy Tử Anh nhìn thấy anh liền mỉm cười, chỉnh trang lại đầu tóc.
Cô chưa kịp chào anh thì anh đã khó chịu nhìn cô. "Sao cô lại tới đây."
"Em tới đây tìm anh mà... nghe nói bác gái bị bệnh phải không? Em đã mua rất nhiều nhân sâm tốt để bác gái bồi dưỡng đó. Những thứ này đều là hàng tốt nha, ở ngoài có dùng tiền cũng không mua được đâu." Ngụy Tử Anh vui vẻ đáp, rồi quay lại ra hiệu cho Phạm Lôi. Anh ta phía sau bước lên, đưa túi đồ bổ về phía Dương Nam Phương.
Nhưng anh ngay cả liếc mắt cũng không nhìn tới. "Tôi không cần, cô về đi."
Thấy anh chuẩn bị đóng cửa lại, cô liền nhanh như sóc mà chen vào không chút khách khí nghênh ngang đi vào trong nhà.
Dương Nam Phương vội vàng chạy theo. "Này, Ngụy Tử Anh đứng lại cho tôi. Bây giờ mẹ tôi đang bệnh, không phải là thời điểm thích hợp để gây sự đâu."
"Em nào có gây sự?" Cô tròn xoe hai mắt. "Em muốn vào hỏi thăm bác gái thôi mà."
"Không cần cô quan tâm."
"Cậu quá đáng vừa thôi đó." Lần này là Phạm Lôi lên tiếng. Âm thanh bất mãn cùng với lạnh lùng không chút kiêng dè đả kích Dương Nam Phương.
Sắc mặt Dương Nam Phương nặng nề, không nhìn ra được vui buồn trong mắt anh.
Lúc này, quản gia dìu một người phụ nữ đi ra từ cửa chính. Dương Nam Phương nhìn thấy liền khẩn trương chạy tới đỡ lấy mẹ mình. "Mẹ, ngoài này gió, mẹ ra đây làm gì?"
"Nam Phương, có người đến tìm con à?" Vừa nói, bà vừa đưa mắt đánh giá cô gái xinh đẹp trước mặt. "Xin hỏi, cô là..."
"Chào bác gái, con là Ngụy Tử Anh, bạn gái của anh Nam Phương."
Lệ Yên sững sờ, con trai bà có người yêu?
Dương Nam Phương cũng không khỏi kinh hồn bạt vía quay sang nạt. "Ngụy Tử Anh!"
Cô ngược lại bình tĩnh. "Bác gái, bác nói dùm con một tiếng đi. Con và anh ấy mới cãi vã xong, đại khái là con sai, con cũng đã xin lỗi rồi nhưng mà anh Nam Phương lại không tha lỗi cho con. Ngay cả về đây thăm bác mà cũng không bảo con một tiếng mà đã rời khỏi thành Bách Nhật, làm con lo lắng vô cùng."
Lệ Yên vẫn không bỏ được vẻ sửng sốt, nhưng nhìn thấy gương mặt đáng thương của cô thì cũng vô thức như bị thôi miên quay sang trách cứ con trai. "Nam Phương..."
Ngụy Tử Anh ngắt lời, tươi cười như hoa. "Bác gái, nhà con có một vài món tịnh dưỡng. Nghe nói bác bị bệnh, dùng cái này đảm bảo sẽ mau chóng khỏe lại ngay. Đây là một chút thành ý của cháu, mong bác nhận cho."
"Cảm ơn cháu, thật là phiền cháu quá. Nào, vào trong nhà ngồi đi."
Dương Nam Phương trừng mắt cảnh cáo cô.
Ngụy Tử Anh rút cổ. "Cháu e là anh Nam Phương sẽ không vui, anh ấy còn giận cháu. Thôi, để cháu đi ạ."
Lệ Yên lườm con trai mình một cái. "Nam Phương ấy à, nó thì có quyền gì không vui ở đây? Cháu vào nhà đi, ngoài này trời lạnh. Nào, đi với bác."
Thấy cô còn chần chừ không dám vào, Lệ Yên bước lên nắm tay cô dẫn vào nhà. Bỏ lại Dương Nam Phương một mình trơ trọi.
Anh không biết, thế này là thế nào?
Lệ Yên rất thích cô bạn gái này của con trai mình. Ban đầu nghe tên còn thấy quen quen, nào ngờ hỏi ra mới biết đây lại chính là con gái út được cưng chiều nhất của nhà họ Nguyễn. Điều này càng làm bà thêm phần ưng ý, nếu như hôm nay lão già kia có ở nhà thì chắc chắn cũng vui vẻ chấp nhận cuộc tình này của hai đứa nhỏ.
Bà thích Ngụy Tử Anh đến mức phải lôi Dương Nam Phương tới một góc giáo huấn. "Nam Phương, con cứ khó chịu với con bé là thế nào? Ta người ta là tiểu thư gia giáo, gia thế quá tốt tính tình lại ngoan ngoãn, nói chuyện lễ phép như thế con còn muốn cái gì nữa? Mẹ bị bệnh tim chắc con cũng biết, mong muốn duy nhất của mẹ là sau khi con ra trường sẽ tìm được một cô gái tốt. Thế mà con lại muốn ở lại trường học lên thạc sĩ, điều này mẹ không nói. Nhưng Tử Anh người ta tốt với con như vậy, con cũng không nên cứng nhắc nữa mà hãy thử chấp nhận đi."
Dương Nam Phương bị giáo huấn, kết quả là không nói được lời nào để phản bác.
Gia thế tốt, cái này đúng.
Nhưng nhân cách tốt? Sai quá sai.
Tại sao cô gái kia lại có thể đóng kịch làm thục nữ trước mặt mẹ anh như vậy?
Có điều bà đang đổ bệnh, anh thật sự không muốn cãi lời bà.
Thế là Ngụy Tử Anh thuận lợi được Lệ Yên phải đi cùng với Dương Nam Phương ra tới nông trang của nhà để bắt cá.
"Nhà anh còn có cả nông trang riêng sao?"
"Ừ."
"Thế sao anh không cho người làm thì bắt cá mà lại muốn tự mình đi?"
"Không thích thì về đi."
"Ấy ấy, thích mà thích mà, bất cứ nơi nào có anh em đều thích ở."
Dương Nam Phương dừng bước, nhìn vào nụ cười chói mắt của cô. "Ngụy Tử Anh, rốt cuộc là cô muốn gì?"
"Muốn theo đuổi anh, muốn làm người yêu của anh, muốn làm vợ anh, muốn làm dâu nhà anh, muốn sinh con cho anh..."
"Dừng!" Anh chịu không nổi, giơ tay ra hiệu. "Ngụy Tử Anh, cô là con gái, có biết xấu hổ hay không?"
"Có gì xấu hổ chứ?" Tử Anh huênh mặt. "Ngụy Tử Anh em theo đuổi tình yêu của mình thì có gì phải xấu hổ?"
Anh chau hàng mày anh tuấn lại khó hiểu. "Như cô thì biết cái gì là tình yêu chứ?"
Cô thu làm nụ cười trên môi, nhìn anh. "Vậy còn anh, anh thì biết cái gì gọi là tình yêu chứ? Chính là đứng sau lưng nhìn một người, nhìn người đó hạnh phúc trong tay của một người khác mà không phải anh? Nếu tình yêu thật sự là như vậy thì em nói cho anh biết, cả cái thành Bách Nhật này có khối người yêu em, họ chỉ biết đứng phía sau nhìn em, còn lại, đến cả chạm được vào váy em cũng chưa đủ tư cách."
Ngụy Tử Anh hừng hực khí thế nói trong khi Dương Nam Phương vẫn luôn yên lặng. Vẻ mặt anh chăm chú nhìn cô,. Đôi đồng tử đen hơi co lại chằm chằm xoáy thẳng vào đôi mắt sáng của cô. Có lẽ Tử Anh sẽ không biết được, lúc cô nóng giận đối mắt sẽ lóe lên một ngọn lửa quỷ dị cực kì xinh đẹp, rất giống với Tâm Đan. Chỉ khác ở chỗ, đôi mắt của cô gái mà anh yêu lại là màu xám tro, không phải màu đen thế này.
Anh chăm chú nhìn cô, trong đầu vẫn luôn tràn ngập hình bóng của Tâm Đan.
Ngụy Tử Anh lại phát hiện anh không trả lời, giơ tay huơ huơ trước mặt anh qua lại vài cái. "Anh làm sao thế?"
Dương Nam Phương bừng tỉnh, thực tại khiến anh không thể tiếp tục suy nghĩ hiện giờ của mình nữa. Anh lạnh nhạt đi lướt qua cô, tới bên hồ câu cá.
Cô nhìn theo bóng anh, phút chốc trái tim lại có chút cảm giác mất mát. Nhưng chỉ vài giây đã khôi phục vẻ mặt không để tâm chạy loanh quanh anh.
Có thể sẽ như anh nói, đây không phải là tình yêu. Cô chỉ muốn theo đuổi những thứ không thuộc về mình, nhưng không sao, cô thích là được.