Tiêu Yến vẫn luôn bình thản hơn bao giờ hết, quản gia Lâm cúi đầu chào sau đó nói:"Thiếu gia bảo tôi lên dọn phòng thưa tiểu thư"
Tiêu Yến nhíu mày suy nghĩ, hắn ta ấm đầu hay sao? sáng sớm cô còn chưa ngủ được ngon thì hắn lại cho người đến dọn phòng.
Mà, tại sao quản gia lại là người làm việc này? cô thắc mắc hỏi:"Sao không phải là người hầu vậy?"
Ông ta vô cùng kiên nhẫn:"Thiếu gia từ trước đến nay không thích người khác vào phòng mình, đồ người khác mang vào cũng không.
.
"
Và đây là lần đầu tiên có người được phép bước vào phòng cậu ấy, ngủ trên giường, và còn là một cô gái rất xinh đẹp.
Không thích người khác vào, chẳng phải anh ta đã kéo cô vào đây hay sao?
Tiêu Yến cũng chẳng phiền phức làm gì, cô đi ra ngoài để quản gia vào trong dọn dẹp.
Lúc cô đang uống nước ở bên dưới thì loáng thoáng nhìn thấy ông ta ôm chăn ga đem ra ngoài.
Là đi giặt à?
Tiêu Yến bỗng dưng tò mò đi theo, không ngờ là ông ta bỏ vào bao mang đi vứt.
Tiêu Yến:"! "
Là do cô đã nằm lên đó, cho nên anh ta mới vứt đi đúng không? Mấy lần trước cũng vậy?
Ngẫm nghĩ lại chiếc ly cô đang cầm trên tay, có thể chút nữa nó sẽ không thương tiếc bị anh ném vào sọt rác.
Tiêu Yến kinh bỉ trở lại phòng bếp để cất lại chiếc ly, chơi cho sướng thân xong lại chê người khác bẩn?
Khi anh ta bước xuống nhìn thấy cô liền ngẫm nghĩ có nên đá cô ta ra khỏi nhà không?
Rước một người con gái đến tháng ở đây chính là để thử thách lòng kiên nhẫn của người đàn ông à?
Người hầu đứng ở bên kia sau khi nhìn thấy Lăng Dương Thần thì nói:"Thiếu gia, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi, cậu có dùng luôn không ạ"
Nghe có tiếng gọi thiếu gia, Tiêu Yến theo phản xạ quay lại.
Anh ta nhàn nhã đứng dưới chân cầu thang nhìn cô với bộ đồ ở nhà vô cùng thoải mái khác hẳn với những lúc ở bên ngoài, quần áo sơ mi chỉn chu cao cao tại thượng không ai dám đụng vào.
Mải suy nghĩ mà không biết anh ta đã đến gần từ lúc nào, Lăng Dương Thần ép sát cô vào bệ đá châm chọc:"Đẹp trai quá nên đứng ngẩn ra đó à?"
Câu nói này làm Tiêu Yến tỉnh hẳn, lúc này mới lấy lại vẻ bình tĩnh nhếch một bên môi cười:"Đừng ép tôi vào tường, mất công anh lại phải đập nó đi"
Chưa đợi Lăng Dương Thần kịp hiểu ý trong câu chữ đó là gì, cô đã đẩy anh ra chỉnh lại quần áo nói:"Bây giờ thì tôi đi được chưa? Dù sao giữ tôi lại anh cũng không thể hành việc được mà?"
Anh buông cô ra để lại một câu "không được" sau đó ngồi xuống bàn ăn nâng đũa chuẩn bị ăn sáng.
Thấy cô đứng ngẩn ra đó, anh nói:"Không ăn à?"
Tiêu Yến không bỏ qua bất cứ cơ hội châm chọc nào liền nói:"Ăn làm gì để anh đập hết bát đũa?"
Sau đó cô xoay người bước lên phòng, đứng ở trước cửa lại ngẫm nghĩ lời quản gia nói, anh ta không muốn người khác vào phòng mình, vậy thì cô cũng không thèm.
Định quay người đi thì lại có bàn tay to lớn kéo cô vào trong lòng, cô tức giận toan đẩy ra nhưng lần này anh đã đoán trước ôm lây cô thật chặt.
Tiêu Yến từ trong lồng ngực anh hét lên:"Này, anh chê tôi bẩn thì đừng có đụng vào người tôi?"
"Cô bị điên à?" Anh cảm thấy dường như mọi sự kiên nhẫn mà anh có được trong suốt hai chín năm qua đều đã đổ hết lên người cô.
Bẩn à? Nếu vậy thì anh cũng chẳng thèm đụng vào cô ta làm gì bởi vì