Cả đoàn lại xuất phát, Vương Tử Vy cố nán lại theo sau để có thể trò chuyện với Lăng Dương Thần:"Em ở bên đó thường xuyên ghé thăm hai bác, hai bác nói nhớ anh, muốn anh về nhà chơi"
Lăng Dương Thần nhàn nhã nói:"Dạo này em còn thân với họ hơn cả anh ấy nhỉ?"
"Không phải.
.
em ở gần thì tiện ghé qua chơi thôi, bọn họ cứ gọi điện mong em mãi, bảo là muốn gặp em bởi vì nhớ anh đó"
Anh tiến lên một bước nói:"Anh biết rồi, anh sẽ sắp sếp về đó, không phiền em đâu"
Giống như anh đang khó chịu khi cô thân thiết với gia đình của anh vậy nên nói không phiền em là muốn cô tránh xa gia đình anh một chút? Vương Tử Vy tức giận nhưng lúc nào cũng duy trì một nụ cười nho nhã tiếp tục đi.
Lăng Dương Thần cũng không muốn đi cạnh Vương Tử Vy tiến lên một bước cúi người nói với Tiêu Yến:"Mệt không? Tôi cõng cô"
Tiêu Yến chê bai ra mặt:"Tôi còn khỏe lắm, mười cái núi này vẫn còn đi được"
Lăng Dương Thần bật cười đứng thẳng lưng dậy đút tay vào túi quần rảo bước đi.
Bên này Manica sợ đường dốc ngã ngửa ra sau vậy nên đã ôm lấy cổ Lâm Khuyết rất chặt, cả hai đều ngượng ngùng không dám nói gì cho đến khi cô nói:"À.
.
hay là anh để tôi xuống đi, chắc tôi tự đi được rồi đấy"
"Mới đi được có chút mà, không sao đâu, tôi chưa mệt"
"Ngưỡng mộ các anh thật đấy, tôi mới leo một nửa đã cảm thấy như sắp chầu ông bà đến nơi"
Lâm Khuyết bật cười:"Vậy thì sau này cô cần phải leo nhiều hơn nữa đi"
"Lần sau leo thì nửa đường còn ai tình nguyện cõng tôi đây?"
Lâm Khuyết định nói "Nếu có tôi, tôi luôn sẵn sàng cõng cô" nhưng cuối cùng lại thôi.
!
Cuối cùng cũng đến nơi, chỗ này đất bằng phẳng mọi người đều đã quyết định trước sẽ dựng lều ngủ ở đây nên dụng cụ đầy đủ đều được đem theo.
Cũng đúng lúc này Manica reo lên:"Oaa hoàng hôn kìa, Yến lại đây"
Tiêu Yến từ lâu đã miễn cảm với cái đẹp, cô thấy những thứ đẹp đẽ vốn dĩ đã chẳng bao giờ dành cho mình vậy nên chẳng bao giờ ngưỡng mộ hay thèm khát một thứ gì đó.
Cuộc đời của cô từ khi cô biết nhớ đã cảm thấy nó u ám và mờ mịt, sau này lại chỉ sống chỉ để trả thù.
Tiêu Yến nhìn về nơi ánh sáng đỏ ửng cùng với cô gái phấn khích ở bên cạnh, không ngờ cuộc đời cô cũng không đến nỗi âm u như cô nghĩ, nếu bây giờ cô chịu chấp nhận từ bỏ mối hận thù để sống một đời vô ưu vô nghĩ.
.
Không, điều đó là không bao giờ có thể xảy ra, Tiêu Yến cô trước khi chết không thể tận diệt nhà họ Tiêu, làm quỷ cũng không để bọn họ yên ổn.
Sau khi lửa được nhóm lên, mọi người quây quần xung quanh nướng thịt, Tiêu Yến không ngờ ở đây đâu đâu cũng là thiếu gia tiểu thư lại có thể làm những thứ bình dân, hòa quyện với thiên nhiên như thế.
Nhất là Lăng Dương Thần, anh ta là loại người ưa thích sạch sẽ, cô có phần thắc mắc đêm nay anh ta sẽ chịu ngủ ở đây chứ?
Đang suy nghĩ anh ta đưa xiên thịt về phía cô:"Ăn đi"
Manica nghĩ, nếu