Mật Ngọt Chính Là Em

35: Nói Chuyện Với Cậu Ta Vui Vậy À


trước sau


Lăng Dương Thần được đưa vào phòng khâu mấy mũi, cùng lúc đó Tiêu Yến ra ngoài mua chút gì đó cho anh ta ăn.

Có lẽ một nhà họ Tiêu đã bắt đầu hành động, bây giờ Tiêu Yến nên cảnh giác một chút.

Tiêu Gia Nhi lần này không muốn ngồi tù thì chắc chắn bị đưa vào trại thương điên rồi, nếu không phải lo lắng cho Lăng Dương Thần thì cô đã cho cô ta ăn vài cái tát trước khi vào trại.

Tiêu Yến cười lạnh, một nhà máu lạnh đẻ ra đứa con bất tài, đúng là quả báo.

Sau khi mua được chút đồ quay lại thì anh ta cũng khâu xong rồi, lại còn mang đồ chỉnh chu định rời đi.

Tiêu Yến cau mày nói:"Chưa gì đã đi rồi sao?"
Lăng Dương Thần túm lấy cổ tay cô kéo đi:"Về nhà thôi! "
Sau đó quay người ghé sát vào người cô nói:"Chỗ này khó tắm đấy"
Tiêu Yến bĩu môi, khó tắm kệ cme anh!

Hai người về biệt thự thì điện thoại của Tiêu Yến reo lên, sau khi nhìn thấy người gọi là Ngô Hi Trạch cô khựng lại, dạo này tính khí của anh ta tốt lên nhiều, nếu để anh ta thấy cô chết chắc.

Vậy mà vừa đưa tay định ngắt đi thì anh ta ở trước lại nói:"Nghe đi"
Tiêu Yến máy móc nhấn vào nút nghe, ở bên kia Ngô Hi Trạch có vẻ dè chừng nói:"Có tiện nói chuyện không?"
Tiêu Yến buông Lăng Dương Thần ra, vì anh ta ở trước cho nên cô không thấy sắc mặt anh quay người đi đến một góc ở trong vườn.

Lúc này mới trả lời Ngô Hi Trạch:"Có thể"
"Dạo này cậu vẫn ổn chứ, tên kia có làm gì cậu không?"
Tiêu Yến bỗng chốc bật cười:"Cậu gọi điện cho tôi chỉ để nói chuyện này thôi à?"
Ngô Hi Trạch cũng bật cười theo:"Cũng không rảnh đến vậy"
Tiêu Yến bỗng nhiên có dự cảm không lành, giọng lạnh xuống:"Có gì không?"
Ngô Hi Trạch lấy lại nghiêm túc nói:"Lần trước cậu quậy tanh bành đám cưới của Tiêu Gia Nhi, tôi không biết có trùng hợp đến như vậy hay không nhưng có tin báo ba nuôi cậu dạo này đang qua lại với một vài tên côn đồ, cậu phải cẩn thận đấy"
Tiêu Yến lắng nghe không sót một chữ, ông ta đã đến mức muốn thuê côn đồ chặn đường sống của cô rồi à?
"Nếu được cậu nên nói một tiếng cho Lăng Dương Thần, anh ta mà đồng ý thì cậu sẽ không phải lo lắng gì đâu"
Tiêu Yến không định nói cho Lăng Dương Thần nhưng lại vờ như đồng ý với Ngô Hi Trạch cho cậu ta khỏi tốn công lo lắng.

Nói thật, Tiêu Yến muốn nếu có thể sẽ tận tay trừ khử cả nhà họ Tiêu, phải xui rủi đến mức nào mới có thể cầu xin Lăng Dương Thần.

Sau khi cúp điện thoại trở vào trong biệt thự thì anh ta đã thay một chiếc áo thun thoải mái nhàn nhã dựa vào cửa nhìn cô đang đi vào.

"Nói chuyện với cậu ta vui vậy à?"
"Cũng không vui lắm đâu" Tiêu Yến nhàn nhạt nói sau đó bỏ qua anh ta tiến vào trong.

Anh biết người gọi đến là Ngô Hi Trạch và chính mình là người đồng ý để cô nghe máy, nhưng vẫn không giấu nổi sự khó chịu.


Sau khi nhìn thấy cô cười khi nói chuyện với anh ta, anh cảm thấy máu điên trong người mình bắt đầu sôi lên cùng với thái độ dạo này của Tiêu

Yến vô cùng trơ trẽn làm anh ta xúc động.

Tiêu Yến bước qua người anh hai bước liền bị túm lấy cổ tay kéo lại, vốn dĩ sau chuyện lần này anh đã để lại ấn tượng tốt hơn một chút trong lòng Tiêu Yến nhưng lại không biết tận dụng mà tận tay phá hủy.

Anh ép sát cô vào tường ngay cửa chính, trong khi mà hầu nữ đang đi đi lại lại khắp nơi bên trong biệt thự.

Tiêu Yến khẽ cau mày, chưa kịp chửi đã bị hôn xuống, hai tay bị anh ta đan vào áp mạnh lên tường.

Biết cô bảo thủ, anh áp chặt thân vào người cô để không bị cô lấy chân đạp.

Tiêu Yến không thể hiểu được khi chính anh ta là người đồng ý cho cô nghe điện thoại và giờ lại phát tiết lên người cô.

Vốn dĩ trong một giây phút nào đó cô đã nghĩ thật ra anh ta cũng không đến nỗi xấu tính như những gì mà bản thân anh đã làm trước đó.

Suy nghĩ đó chưa được bao lâu đã bị anh hung hăng đá văng, để lại cho cô một khoảng trời tối tăm về con người của anh ta, cô tức giận đến mức những ngón tay bị anh đan vào siết chặt lại làm móng tay giả găm vào da anh ta tạo ra một vết sâu hoắm.

Nếu không phải vì bị giữ chặt tay, cô cũng không thương tiếc mà đánh vào vết thương của anh ta một cái thật mạnh.


Tiêu Yến không phối hợp khi môi lưỡi anh ta tiến vào đã ra sức cắn một cái, cô có thể cảm nhận mùi máu tươi loang khắp khoang miệng.

Lăng Dương Thần vì đau mà nhả ra, anh ta dùng đầu lưỡi di vào vết thương rồi nhếch môi cười:"Cắn hay lắm!"
Tiêu Yến không nói gì nhưng cô đã cảm nhận được ở bên dưới nơi cả hai tiếp xúc có vật gì đó đâm vào người cô khiến cô có chút khó chịu.

Anh ta sẽ không xử luôn ở đây chứ, giống như lần ở photo.

Thật may là lần này anh ta bế ngang cô lên đem vào trong phòng khóa trái cửa lại, Lăng Dương Thần nhìn vào những vết thương chưa kịp lành ở trên tay cô, hừ lạnh một tiếng không thô lỗ ném cô xuống giường mà nhẹ nhàng đặt xuống.

Tiêu Yến cong nửa khóe môi, cô đang nhìn thấy một người đàn ông thô lỗ nhưng vẫn cố tỏ ra là mình lịch sự và là một người biết quan tâm đến người khác?
Cô chưa biết mình đã ghê tởm anh ta đến mức nào mà ngay cả ý nghĩ muốn bóp chết anh ta cũng đã có.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện