Chiếc vòng bạc sáng chói đập vào mắt Lục lão phu nhân, bà ấy run rẩy nhấc mặt dây chuyền ra khỏi áo cô một lần nữa rưng rưng nước mắt.
Cho dù có nghĩ là cô nói dối thì khuôn mặt này và chiếc vòng độc nhất này không thể nào nói dối được.
Sau khi Lục lão gia nhìn thấy chiếc vòng cũng đứng bật dậy, ông nói:"Mẹ cháu đi rồi cháu đến cứ như phép màu vậy, Tiêu Yến"
Hạ Băng Băng và cả Ngô Hi Trạch ngồi một bên cảm động không thôi, duy chỉ có Lục Thần Vũ đứng nghệt ra ôm lấy đầu chen ngang:"Ông bà, hai người nói gì đấy, cô gái này là cháu ngoại của ông bà sao?"
Bà gõ gõ lấy đầu cậu ta nói:"Ăn nói cho đàng hoàng đi, Tiêu Yến là chị của con đấy"
"Sao?!!"
Tiêu Yến cong nhẹ môi cười:"Rất vui được gặp em"
Cả ba người được sắp xếp lên phòng nghỉ ngơi, Tiêu Yến nằm trên giường nghĩ ngợi không ngờ mọi thứ lại thuận lợi đến khó tin như vậy.
Bọn họ vô cùng hạnh phúc vì sự có mặt của cô, lại rất yêu thương cô cho dù không biết cô là con người như thế nào, quá khứ mà cô đã trải qua ra sao.
Không những chỉ có ông bà, mà hai cậu con trai cũng chính là em trai của mẹ cô cũng vô cùng kích động mà kính mến cô, không chỉ vì cô là con gái của Lục Hân Nghiên mà đó mới chính là cách đối đãi của những gia đình dòng dõi quyền quý, dòng máu của quý tộc.
Trong bữa cơm hôm nay, họ hỏi rất nhiều về cô, về cuộc sống bao lâu nay cũng như về người ba của cô và bọn họ đã vô cùng tức giận khi biết chính ông ta chính là người dồn mẹ cô vào chỗ chết.
Tiêu Yến không giận mẹ tại sao lại bỏ gia đình đi để cô mãi mới có thể tìm lại những thứ mình vốn được thuộc về, mà chỉ hận Tiêu Chí Nguyên, nếu ông ta yêu thương mẹ con cô một chút thì ở biệt thự Tiêu gia Tiêu Yến cũng cảm thấy mình chẳng thiếu thốn một chút nào.
Vậy là mọi chuyện đã êm đẹp như thế, bọn họ yêu