Cả đêm hôm đó anh ngủ lại luôn ở công ty.
Sáng thức dậy ngay lập tức lao vào công việc, không muốn nghĩ đến cô ta làm anh bực mình.
Lúc này đây có tiếng gõ cửa, anh không buồn ngước đầu lên mà chỉ nói:"Vào đi"
Tiếng giày cao gót chắc nịch dẫm lên sàn làm Ngô Hi Trạch vô thức đánh mắt lên nhìn liền bị Tiêu Yến ném một túi xách vào đầu:"Ngô Hi Trạch, ông con mẹ nó không đến đám cưới của tôi đúng không?"
Vì mang thai mà Tiêu Yến sáng nắng chiều mưa tính khí thất thường, sáng sớm đã muốn đến làm ầm ĩ với Ngô Hi Trạch.
Tiêu Yến đến phá đi sự ngột ngạt của anh khiến anh đột nhiên cảm giác vô cùng dễ chịu.
Abh xoay xoay bút cười nói:"Tôi có đến.
.
"
".
.
Nhưng giữa chừng lại có chút trục trặc"
Tiêu Yến đạp ghế đạp bàn đến xê dịch nói:"Cậu nói láo"
Anh nhìn cô gái vô cùng mạnh bạo tàn phá văn phòng của mình cũng chẳng tức giận cũng chưa từng tức giận, chỉ nghĩ có thật là cô gái tàn bạo này đang mang thai hay không?
Như chợt nhớ ra gì đó, anh mở tủ lấy ra một chiếc hộp nhỏ ném qua cho Tiêu Yến nói:"Quà cưới"
Tiêu Yến chụp lại nghi hoặc mở ra, bên trong là chiếc lắc tay dành cho em bé vô cùng đáng yêu.
Lắc tay dành cho con cô là an toàn nhất, Tiêu Yến nghĩ hẳn anh đã suy nghĩ rất thấu đáo.
Sau khi nhận được lắc tay tâm trạng của Tiêu Yến mới có thể trở nên vui vẻ, cô cất nó vào túi rồi nói:"Đừng nghĩ hối lộ như vậy là tôi bỏ qua đấy nhé"
Ngô Hi Trạch tựa người ra ghế lại nghe cô nói:"Mà này, nhìn sắc mặt cậu không được tốt, có chuyện gì à?"
Anh không biết có nên nói chuyện này cho Tiêu Yến hay không, trong khi vừa mới hôm nào nói yêu cô ấy nhiều hơn cả chồng của cô.
Cuối cùng quyết định giấu nhẹm đi:"Có chút chuyện, sắp xử lý xong rồi"
Tiêu Yến đột nhiên ngó xuống cửa nói:"Anh ấy đến đón tôi rồi, vậy không phiền cậu xử lý công việc nữa, tạm biệt"
Ngô Hi Trạch nhìn theo cô gái phấn khích chạy xuống bên dưới không lâu sau bổ nhào vào lòng người đàn ông đang nhàn nhã tựa vào chiếc xe ô tô màu đen bóng loáng.
Chưa bao giờ thấy cô vui vẻ và hạnh phúc như thế, dường như đó là một Tiêu Yến hoàn toàn khác so với cô gái ở trong kí ức của anh hoặc cũng có thể là cô ấy chính là con người như vậy nhưng là ở một thế giới mà anh không bao giờ có thể đặt chân đến.
Anh còn đang nghĩ cô ấy sẽ hỏi cho bằng được chuyện mà anh đang xử lý là gì vậy mà cuối cùng chỉ nhận lại được câu "không phiền cậu nữa".
Hai ngày liền anh không hề về nhà sau đó nhận được điện thoại của quản gia báo tin bà nội lên cơn sốt