Mũi chó! Vệ Gia chửi thầm.
Sau khi dọn dẹp đống hỗn độn cho Trần Tê, anh cẩn thận tắm rửa, nhưng không thể tưởng được cô vẫn đoán được.
"Chết tiệt! Bây giờ tôi đang mơ hay vẫn đang làm gì đó với một anh chàng đẹp trai đây?"
Lời nói không kiềm chế của Trần Tê khiến khuôn mặt của Vệ Gia trầm xuống.
Nhưng Trần Tê vì để chứng minh cô là Trang Sinh hay bướm đã không ngần ngại tự tát vào mặt mình, nhìn thấy trên mặt có vài vết đỏ mới vất vả lau khô, cô còn muốn cho mình thêm một cái nữa.
Vệ Gia không kìm được nắm lấy tay cô: "Đừng điên, còn chưa thấy đau sao?"
"Ai cho tôi cái người sống này vậy?" Trần Tê nhất thời không tiêu hóa được sự thật quỷ dị này, cô hất đầu hỏi: "Vậy kia, Mầm Miểu đâu? Tối nay cậu ta với tôi...!"
"Cách vách!" Vệ Gia thấy Trần Tê có chút giãy giụa, tựa hồ có ý nghĩ xuống giường đi thẳng sang phòng bên cạnh, không nóng không lạnh khuyên can: "Đừng đi, hắn say hơn em nhiều."
Anh thậm chí còn không thèm nói chàng trai tên "Miêu Miêu" kia sau khi uống quá nhiều đã ôm lấy anh, chốc lát thì gọi "Sư ca", chốt lát lại kêu "Sư tỷ", khóc như một học sinh năm nhất mẫu giáo.
Người uống say Vệ Gia đã thấy nhiều, nhưng hiếm khi say đến mức còn nghĩ đến việc viết nhật ký hàng tuần.
Anh đến giờ vẫn không biết "nhật ký hàng tuần của tôi đã đầy" nghĩa là gì.
"Cậu ta vất vả lắm mới ngủ được, người phục vụ còn đang dọn phòng, em sẽ không có tâm tình làm cái gì ở trong hoàn cảnh như thế đâu."
Trần Tê tưởng tượng cảnh đó một lúc, tạm thời xua tan suy nghĩ thoáng qua về việc đào tẩu với tiểu tình nhân của mình, và tập trung vào việc gây rắc rối với Vệ Gia.
"Anh đến làm gì? Ai bảo anh phá hỏng việc tốt của tôi?"
"Mẹ ngươi."
"Mẹ ngươi! Nhà ngươi! Ta còn chưa mắng ngươi, ngươi đã kích động!".
||||| Truyện đề cử: Cưỡng Ái Thành Hôn: Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời |||||
(Editor: Theo dòng cảm xúc của nhân vật thì lúc này Trần Tê sẽ nói theo kiểu ta - ngươi.)
Vệ Gia lặng lẽ lấy tin nhắn trong điện thoại cổ lỗ sĩ của anh ném vào lòng cô.
Trần Tê vẫn còn tức giận, đón đầu đụng phải một đoạn tin nhắn.
Khi dòng chữ đầu tiên của tin nhắn "Segane nói..." xuất hiện, trong lòng cô đã có sẵn câu trả lời.
Không sai, chính là mẹ cô!
Khỏi phải bàn về việc mẹ cô có được số điện thoại di động của Vệ Gia như thế nào, bà Tống anh minh thần võ, không gì không làm được.
Từ lúc Trần Tê hiểu chuyện đến giờ, chỉ cần Tống Minh Minh muốn, bà có thể liên lạc với cha mẹ của bất kỳ người bạn nhỏ nào của cô mọi lúc, mọi nơi.
"Bà ấy có từng quấy rầy anh không?" Trần Tê tức giận hỏi.
Vệ Gia lắc đầu, tỏ vẻ thận trọng, một lúc sau mới nói thêm: "Hôm đó có người gửi đến trường một hộp bánh nướng nhỏ, trên đó còn có một bài thơ, đề chữ Tống.
Anh suy nghĩ có phải..."
Không phải mới lạ! Sau khi đào sâu ba thước xuống đất, Vệ Gia không thể tìm thấy một người nào khác có họ là "Tống" và có thể tặng thơ.
Nhưng Trần Tê lúc này lại cố ý hỏi: "Khi nào?"
"Ngày em giận...!Buổi tối."
"Bánh có ngon không?"
"Anh rất ít ăn đồ ngọt, nhưng sau khi nếm thử thấy cũng ổn."
"Không sợ độc chết anh!"
Bình thường dưới tình huống này, Vệ Gia quyết tâm không thử đồ ăn không rõ nguồn gốc, kể cả khi chiếc bánh này từ hộp đến cốc đều tinh xảo đến từng chi tiết (ngoại trừ mùi vị hơi thô).
Nhưng đêm đó hắn ở trong ký túc xá phát ngốc, đột nhiên cảm thấy mình không có gì đáng ngại.
Anh thậm chí còn nghĩ xem có thể có ẩn ý sâu xa nào đó trong phôi bánh hay không, nhưng anh chỉ ăn một ít vỏ trứng và mảnh vụn thực vật.
"Mẹ em..
Tại sao Tống nữ sĩ lại đưa bánh cho anh?"
"Làm sao em biết được? Ồ, chiếc bánh đó có một cái tên - thứ mà anh không có!"
Trần Tê ác ý nói và đợi Vệ Gia hỏi, chính mình sẽ tiếp tục làm bẽ mặt anh.
Tuy nhiên, anh chỉ ngẩn ra một chút, khuôn mặt anh ấy đỏ bừng một cách kỳ lạ.
Trần Tê đi theo con đường mà anh đang tránh đi, ngay lập tức hiểu anh đã nghĩ sai.
Cô siết chặt áo choàng tắm, nắm lấy đai áo choàng tắm và kéo về phía anh.
"Tên của chiếc bánh đó là "Liêm sỉ", anh có sao! Anh đang nghĩ gì vậy? Đừng nói với em là anh liên tưởng đến chiếc bánh có mùi phân gà đó với em! Em khó ăn như vậy ư?"
Cô dường như đã quên rằng mình vẫn đang cưỡi trên người anh trong bộ quần áo xộc xệch, và cái tên bánh tạm thời kia không liên quan gì đến cô.
Thắt lưng của áo choàng tắm thô ráp nhưng mềm mại, sự khiêu khích trên khuôn mặt còn thật hơn.
Vệ Gia theo bản năng chặn lại, sau đó không trốn nữa, cũng không hé răng, chỉ là hơi nghiêng mặt sang một bên, mặc cho Trần Tê trút giận.
Trần Tê đấm anh vài cái, thở dốc khi nhìn thấy khóe miệng anh đang cố nhẫn nhịn, quai hàm căng thẳng, cổ ngày càng đỏ bừng, liền có ảo giác là mình đang cường bạo hắn.
Phi! Cơn say nửa đêm ngày một dâng cao!
Cô