Một ngày trước khi báo danh quay lại với đoàn làm phim, Trần Tê đã đến trường đua ngựa của một người bạn của Tống Minh Minh để gặp "Trần Dương Dương".
"Trần Dương Dương" vẫn sống tốt ở môi trường mới, bộ lông óng ả, chắc khỏe.
Chủ trường đua ngựa, lão Tiền, vẫn nhớ cô, cố ý đến chào hỏi và gọi cô là "bạn gái nhỏ của Vệ Gia".
Lão Tiền không nghe nói đến chuyện của Vệ Gia, cũng không biết rằng "Trần Dương Dương" từng là con ngựa của anh, ông vui vẻ hỏi Trần Tê: "Vệ Gia khỏe không? Cậu ta đang bận việc gì? Tiểu tử nói chuyện không tính toán gì hết, nói muốn đến nhìn đàn ngựa của ta, giờ cả người cũng không thấy!"
Trần Tê vuốt ve "Trần Dương Dương", mỉm cười mà không nói lời nào.
Cô cũng muốn biết, anh ấy...!có khỏe không?
Cô chạy vài vòng với "Trần Dương Dương", sau đó dắt ngựa và ngồi trên bãi cỏ gần đường đua.
Vệ Nhạc cũng đi cùng cô, trìu mến cho "Trần Dương Dương" ăn cà rốt, một miếng cho mình và một miếng cho ngựa.
Mèo con "Trần Viên Viên" lần đầu tiên gặp "Trần Dương Dương", và cả hai đều có chút lo lắng.
"Trần Viên Viên" ra khỏi túi đựng mèo, thận trọng nằm xuống trên mặt cỏ, nhanh chóng bị một con bọ hấp dẫn sự chú ý.
"Trần Dương Dương" cúi đầu ngửi lông đứa nhóc lông xù này, khịt mũi kiêu ngạo.
Trần Tê ôm đầu gối lặng lẽ nhìn bọn họ, cũng vừa lúc ngắm hoàng hôn.
Chị Tường Lâm chỉ có một A Mao, cô có những "ba đứa"! Nhưng khung cảnh này rõ ràng yên tĩnh và đẹp đẽ như một bức tranh cuộn tròn, mặt trời lặn ấm áp và hài hòa, những đám mây đỏ rực lan rộng khắp cánh đồng.
Đẹp đến ngạt thở.
Không thể lựa chọn đồng nghĩa với phải thừa nhận, chẳng sợ đối mặt nghĩa là chính mình quý trọng.
Cô nhớ cô và Vệ Gia đã từng nhìn thấy những cảnh hoàng hôn như thế này.
Trước đây, Trần Tê nghĩ rằng cô hiểu Vệ Gia, nhưng thực tế cô chỉ muốn đến gần anh.
Bây giờ cô đã phần nào hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng cô lại càng cách xa anh hơn.
Ngày hôm sau, Trần Tê lên tinh thần trở về đóng phim.
Cô ở trại nuôi ngựa dắt ngựa, đuổi mèo, dỗ Vệ Nhạc khóc, cô cảm thấy mình đã trưởng thành vì phải là một người có trách nhiệm.
Cô quay lại và để lại con ngựa cho lão Tiền, gửi con mèo đến nơi ở của Tống Minh Minh ở Bắc Kinh.
Chỉ có Vệ Nhạc là không có tiếp nhận, đi theo cô đến phim trường, cùng ăn cùng ngủ.
Khi có việc bận, cô nhờ trợ lý nhỏ chăm sóc, công việc cứ thế kéo dài ngày này qua ngày khác.
Dù sao thì Vệ Nhạc cũng rất ngoan, rất nghe lời Trần Tê, cũng thích cuộc sống lộn xộn ca hát múa múa của đoàn phim.
Trắc trở lớn nhất của Trần Tê cũng không phải Vệ Nhạc.
Phơi nắng cả ngày, ngồi trên lưng ngựa muốn điên cũng không tính là gì.
Đáng sợ nhất là kinh nghiệm đáng thương mà cô tích lũy được trong các bộ phim truyền hình chẳng là gì ở đây cả.
Đạo diễn bộ phim của bọn họ, tên Lê Dương, là một nhân vật bậc thầy trong ngành công nghiệp điện ảnh Trung Quốc, ông đã có hơn 30 năm trong ngành và đã giành được nhiều giải thưởng trong và ngoài nước.
Đúng như thế, Tống Minh Minh cũng cần phải động thủ, tốn rất nhiều sức mới có thể để cơ hội này rơi xuống đầu Trần Tê.
Nhà sản xuất là bạn của Tống Minh Minh, ông muốn chiếu cố Trần Tê, nhưng đạo diễn Lý hoàn toàn không cho mặt mũi.
Một ông già nho nhã quen thuộc như vậy trên phim trường lại hung ác như ma quỷ, ai cũng sợ ông.
Nam chính là nam thần quốc dân ông cũng mắng, nữ chính là ảnh hậu cũng thường xuyên bị mắng, nhưng Trần Tê không thể nghi ngờ là người thảm nhất.
Nhân vật của Trần Tê suất diễn không nặng, nhưng nó kết nối cốt truyện.
Sau khi gia vào đoàn, cô mới nghe nói lúc ấy có hai cô gái bước vào giai đoạn casting cuối cùng.
Đạo diễn Lê quan tâm nhiều hơn đến một cô gái đang học tại trường Học viện điện ảnh, ông cho rằng cô gái ấy có khí chất và hình ảnh của cô ấy rất phù hợp với nhân vật.
Các nhà đầu tư và nhà sản xuất lại nhất trí ủng hộ Trần Tê vì ngoại hình dễ được công nhận hơn và kỹ năng cưỡi ngựa tuyệt vời của cô.
Họ loại bỏ cô gái kia với lý do không thể cưỡi ngựa, để lại Trần Tê mỗi ngày bị đạo diễn mắng đến máu chó phun đầu.
Chốc lát nói dáng vẻ cưỡi ngựa của cô kệch cỡm, chốc lát công kích cô khóc nhìn không hề mỹ cảm, người khác là miếng ngọc không có kinh nghiệm, còn cô là đống phân khô không có kinh nghiệm.
Cô tự cân nhắc, cho rằng cái đầu chết não này không thông suốt, tiến đến thỉnh giáo thì lại bị mắng vì lãng phí thời gian của mọi người, lãng phí tài nguyên diễn viên.
Có một cảnh Trần Tê bò về phía một con ngựa chết trong bùn và cô bị NG hơn 30 lần.
Đạo diễn Lê làm trò trước mặt toàn đoàn làm phim hỏi chỉ số thông minh của cô, nói rằng kỹ năng diễn xuất của cô còn không bằng con ngựa giả chết, động tác của cô còn ngu ngốc hơn cả đứa ngốc mà cô mang theo, dùng tiếng phổ thông mắng vẫn còn chưa đủ, lại dùng tiếng Quảng Đông chửi ầm lên.
Các diễn viên khác đều nhìn không được, nam chính trong bộ phim với Trần Tê đã chủ động đề nghị cho những người trẻ tuổi nhiều