Hôm nay, Trần Tê đang ngủ bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại.
Cô đặc biệt phản đối những cuộc gọi vào lúc nửa đêm, nhạc chuông trong bóng tối luôn mang đến cho người ta những điềm báo không lành, và tin tức cha cô xảy ra chuyện cũng đến vào rạng sáng.
"Tê Tê, ngươi có thể tới khách sạn Lợi Cảnh không, ta có việc gấp cần ngươi giúp một chút!" Đoạn Nghiên Phi đè thấp giọng, thanh âm không giấu được lo lắng.
Trần Tê nửa tỉnh nửa mơ cũng đoán được chuyện Đoạn Nghiên Phi tìm mình nhất định có liên quan đến Tôn Kiến Xuyên, dùng giọng mũi nặng nề trả lời: "Hắn muốn chết hay muốn sinh con...!liên quan gì tới tôi?"
Đoạn Nghiên Phi không nói kĩ, chỉ kêu Trần Tê mau tới, bức nóng nảy mới lộ ra Tôn Kiến Xuyên xảy ra chuyện nghiêm trọng, hắn luẩn quẩn trong lòng, chỉ nghĩ muốn chết.
Cô khuyên không được cũng không dám lộ ra, nếu như Trần Tê mặc kệ, nói không chứng hắn đầu óc nóng lên có khi mạng cũng không cần.
Trần Tê đầu đau như muốn nứt ra.
Gần đây cô rất bận rộn với công việc, đi làm mấy ngày cuối cùng cũng ngủ được một giấc ngon lành, gối còn chưa ấm đã bị chuyện xấu của hắn làm ầm ĩ như vậy.
Tôn Kiến Xuyên sống ở Thượng Hải một thời gian dài, Trần Tê thường ở Bắc Kinh, nhưng khách sạn mà Đoạn Nghiên Phi đề cập chỉ cách nơi ở của cô ở Bắc Kinh chưa đầy nửa giờ lái xe.
Thật biết chọn chỗ, muốn chết thì tránh xa ra một chút!
Bọn họ ngày thường rất ít liên hệ.
Trần Tê đối với Tôn Kiến Xuyên không thể nói là oán hận, nhưng cô không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tôn Kiến Xuyên biết rõ điều đó và không dám làm nũng trước mặt cô, chỉ thỉnh thoảng gửi vài câu chuyện cười ngớ ngẩn vào điện thoại di động của cô, hy vọng cô sẽ cảm thấy tốt hơn sau khi đọc xong.
Cô chặn anh, và anh lại đổi số để gửi.
Ngay khi trailer bộ phim mới của Trần Tê được tung ra, Tôn Kiến Xuyên đã hào hứng nói trên phương tiện truyền thông của mình rằng anh ấy thực sự thích đề tài này và sẽ bao cả rạp, mời tất cả bạn bè của mình đến xem phim.
Khi fans nhắc nhở anh mới ý thức được đó là một bộ phim truyền hình dài tập, vì vậy anh đã tham gia vào hàng ngũ những người theo dõi bộ phim và thảo luận sôi nổi về cốt truyện với mọi người.
Trên đường đi, Trần Tê đã đại khái sơ bộ những gì đã xảy ra.
Trong hơn một năm qua, Tôn Kiến Xuyên cũng có một khoảng thời gian tồi tệ.
Trước công chúng, anh ấy vẫn biểu diễn, người hâm mộ vẫn yêu mến anh, và anh dường như không bị suy sụp bởi những tin tức tiêu cực.
Nhưng anh đã lâu không viết một bài hát tử tế nào, thường phải dựa vào rượu và thuốc ngủ để chìm vào giấc ngủ vào ban đêm.
Ban nhạc tan rã không lâu sau khi nhà anh xảy ra chuyện, anh thành lập một phòng thu mới và gặp gỡ một nhóm bạn mới, họ đều là những người giàu có, cùng nhau uống rượu, chơi xe hơi và tán tỉnh những cô gái trẻ nóng bỏng.
Những người bạn này nghe được tin tức xấu về gia đình anh, liền chủ động giới thiệu anh với những nhân vật "tốt bụng", nghe nói có thể tìm cách giảm án cho cha anh vài năm.
Tôn Kiến Xuyên vui mừng khôn xiết, cố ý đến Bắc Kinh.
Bài đã hát, rượu đã say, việc của cha còn chưa xảy ra nên anh đã đặt mình vui vẻ lên trước.
Ít nhiều Đoạn Nghiên Phi đầu óc tỉnh táo, càng nghĩ càng thấy có chỗ không ổn.
Khi cô cố nghĩ biện pháp tìm người, Tôn Kiến Xuyên đã bất tỉnh trên giường của người khác, bị lột hết quần áo.
Lúc Trần Tê chạy đến khách sạn, Tôn Kiến Xuyên đang ngồi trên lan can ban công của dãy phòng, quay lưng lại với cô và nhìn lên bầu trời.
Đoạn Nghiên Phi gấp đến sắp khóc, chỉ cần cô tiến lên một bước, hắn liền sẽ nhích ra ngoài một chút.
Phải biết dưới hắn chính là 58 tầng không có chỗ che! Cô đánh cuộc không nổi.
Vừa nghe giọng nói của Trần Tê, Tôn Kiến Xuyên tâm như tro tàn trở nên kích động, quay đầu lại mắng Đoạn Nghiên Phi: "Ai bảo cô nói với cô ấy...!Ai bảo cô ấy đến!"
Tới cũng tới rồi! Trần Tê nói: "Ta đã 30h không có ngủ, sẽ không cùng ngươi nói nhảm, ngươi đi xuống trước đi!"
"Ta không muốn ngươi nhìn thấy ta thành cái dạng này." Tôn Kiến Xuyên thanh âm tràn đầy nước mắt, "Ta - mẹ nó đời này sống quá thật bại, chết sớm siêu sinh sớm! Ta nhảy xuống ngươi cũng đừng hận ta được không?"
"Ta không hận ngươi."
"Ngươi thật sự cho rằng ta ngốc sao? Chuyện của Vệ Gia, chuyện của cha ngươi...!Ngươi ngoài miệng không nói, trong lòng sớm đã mong ta chết!"
"Vậy ngươi sao không nhảy đi? Muốn ta dưới lầu chờ ngươi sao?" Trần Tê tích lũy buồn bực trong nháy mắt bộc phát, "Mở to hai mắt nhìn dưới chân, phía dưới còn có người! Người khác còn thảm hơn ngươi, không có gương mặt này, không có tiền, không ai che chở.
Người khác đều cố gắng sống tốt, ngươi dựa vào cái gì lải nhải dài dòng? Lúc được lợi thì cho là đúng, đúng chịu thiệt thì liền muốn chết.
Nhảy xuống đi, đừng rơi vào người vô tội."
Tôn Kiến Xuyên siết chặt lan can dưới người và khóc lóc thảm thiết: "Ta sợ mẹ ta chịu không nổi.
Đừng để bà ấy biết chuyện của ta.
Ngươi nói với bà ấy giúp tôi, đừng lo lắng, phí bản quyền âm nhạc của ta đủ để