Vụ "xe giật cửa" gây ầm ĩ, tin tức cũng lan đến ngõ Kim Quang.
Một người sau khi tan tầm biết sự kiện này đã tụ tập trước tòa nhà để buôn chuyện tìm niềm vui.
"Vệ Gia, cháu đọc tin tức chưa? Người ta nói gã gian phu trong xe hơi giống cháu!"
"Dì Lương, chúng ta không nói như vậy...!cái gì gian phu? Trên báo nói là ở Hoành Điếm, rất xa! Người phụ nữ ngồi trong xe là một đại minh minh, đóng phim điện ảnh.
Hơn nữa, làm sao Vệ Gia chúng ta có thể làm chuyện như vậy?"
Vệ Gia chào hỏi xong định rời đi, nghe vậy lại dừng lại, mượn một tờ báo đọc.
Mục giải trí của "Bản tin chiều trong thành phố" đã đăng một phóng sự chuyên sâu quy mô lớn về vụ việc "xe rung" - "Trần Tê từ chối đáp lại "xe rung", Tôn Kiến Xuyên vẫn chọn cách tha thứ ".
Những bức ảnh không chỉ bao gồm cảnh Trần Tê xuất hiện ở hiện trường mà còn có một bức ảnh dài một nửa chụp đôi mắt đẫm lệ của Tôn Kiến Xuyên khi anh hát một cách xúc động trong một buổi biểu diễn nào đó.
Khi mọi người nhìn vào ảnh chụp nhanh của chính họ, họ có xu hướng nghi ngờ: Đây có phải là tôi không? Khuôn mặt của người đàn ông trong xe mơ hồ, càng nhìn càng cảm thấy xa lạ, nhưng Vệ Gia vẫn nhớ rõ nhiệt độ làn da của Trần Tê dưới lớp quần áo, cảm giác về cúc quần jean của hai người cộm lên trên đùi và son môi của cô, Đó là vị sô cô la thoang thoảng.
Bàn tay đặt sau gáy cô đang lật tờ báo sột soạt.
Anh đọc rất nhanh, những đoạn văn rõ ràng đập vào mắt nhưng lại khiến não không cảm nhận được.
Dì Lương nhướng đôi lông mày rậm lên, nói: "Chỉ là đường nét hơi giống thôi.
Dì cảm thấy cháu đàng hoàng hơn người đó."
Vệ Gia mỉm cười và trả lại tờ báo gấp.
Anh đi lên lầu và vẫn có thể nghe thấy những cuộc thảo luận đè thấp thanh âm của những người hàng xóm phía sau.
"Tôi nói sai sao? Trông cậu ta không được vui cho lắm."
"Vệ Gia chính là như vậy, tính tình ôn hòa, ít nói, là người tốt, người trẻ tuổi không có hứng thú với những thứ này cũng là bình thường."
"Này, cậu ta rốt cuộc có bạn gái không vậy? Mấy người nói có phụ nữ nhìn khác nhau thường xuyên ra vào nhà anh ta, nhưng tôi chưa từng thấy qua."
"Người ra vào nhà cũng có thể là người thân! Ngay cả khi cậu ta có bạn gái, ta xem hơn nửa là cũng chia tay rồi.
Lần trước là cô gái đội mũ ra ngoài vào lúc nửa đêm, một hai tháng không gặp bóng người rồi..."
Họ nói không đúng.
Khi Vệ Gia mở cửa, anh nghĩ rằng đã ba tháng kể từ khi Trần Tê tức giận bỏ đi.
Cuộc cãi vã ngày hôm đó đã bị bỏ qua trong cuộc điện thoại của họ.
Thường xuyên có các hoạt động vào cuối năm và hành trình của Trần Tê trước vụ "xe rung" rất dày đặc.
Không lâu sau khi Vệ Gia hoàn thành bài kiểm tra, trường đua ngựa của lão Tiền đã tổ chức một cuộc thi lớn.
Hai người trò chuyện vài câu trước khi đi ngủ.
Vệ Gia đã gọi điện cho Trần Tê nhiều lần, xung quanh cô rất ồn ào, anh không muốn làm phiền cô nên chờ cô rảnh sẽ gọi cho mình.
Hai cuộc gọi cuối cùng từ Trần Tê đều là lúc say rượu.
Trần Tê đã nhận được một cuộc gọi từ Vệ Gia vào đêm hôm đó, Vệ Gia nói anh đã đọc tin tức.
Trong thời đại thông tin tiên tiến như vậy, Trần Tê chưa bao giờ nghĩ đến việc có thể che giấu được.
Cô cười nói: "Có người trên mạng nói anh là Xe Tây Môn Khánh."
"Hàng xóm của anh nghĩ anh đàng hoàng hơn Xe Tây Môn Khánh."
Họ cười phá lên, rồi chìm vào một khoảng im lặng ngắn ngủi.
"Còn chưa có người nhận ra anh, em yên tâm hơn rất nhiều.
Gần đây giới truyền thông cố gắng moi ra thân phận của anh, mẹ em đã hứa sẽ xử lý.
Anh là dân nghiệp dư, miễn là tin tức này không bị lộ ra ngoài, tình trạng hỗn loạn này sẽ sớm qua thôi.
Nhạc Nhạc có ổn không?"
"Như thường lệ."
Vệ Gia không nói với Trần Tê rằng gần đây Vệ Nhạc thỉnh thoảng lên tầng 4 để xem phim hoạt hình với người bạn mới của cô, một cô bé học mẫu giáo.
Sau bữa tối hôm nay, TV của cô bé kia phát sóng "Tiền tuyến giải trí", trong đó đề cập đến tin tức về Trần Tê.
Cô bé kia nửa hiểu nửa nửa không, chỉ vào trên TV Trần Tê nói: "Bà ngoại nói người này không biết xấu hổ, cô ta không phải người tốt."
Vệ Nhạc đã hứa với Vệ Gia sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện có liên quan đến Trần Tê trước mặt người ngoài, nếu người khác nhắc tới trước, phải ngậm chặt miệng không nói lời nào.
Vì thế cô mím chặt môi, đẩy cô bé kia và đánh mất người bạn duy nhất mà mình kết giao ở ngõ Kim Quang.
Vệ Gia tới cửa xin lỗi, kéo Vệ Nhạc đang khóc lóc thảm thiết về.
Trần Tê đã mô tả chi tiết cho Vệ Gia về trò chơi mới mà cô đã học được, còn nói mình gần đây đã học khắc (?) và có thể viết các ký tự con dấu hoàn hảo, và cuối cùng, cô mắng Tôn Kiến Xuyên: "Tên ngốc đó thực sự biết diễn quá mức, vừa hát vừa lau nước mắt, thật tuyệt đấy! Anh có biết rằng giá biểu diễn thương mại của hắn đã tăng gấp 3 không? Đoạn Nghiên Phi cười ra miệng.
Hắn còn nói sẽ đợi em quay lại.
Nếu không phải mẹ không cho làm xằng bậy, em quay lại đánh chết hắn!"
Vệ Gia chờ cô thao thao bất tuyệt xong mới hỏi: "Em không sao chứ?"
Trần Tê không trả lời.
Anh bị điếc ư? Đã nói hiện tại cô có thể ăn, ngủ, chơi game, vui vẻ và thậm chí chửi thề...!Có gì không tốt?
Nhưng khi Vệ Gia hỏi lại: "Trần Tê, em không sao chứ?"
Cô nhắm mắt lại để cảm nhận giọng nói của anh, rồi lấy cớ đi rót nước để kết thúc chủ đề.
Vệ Gia tựa hồ đã nhận được đáp án, nhẹ giọng nói: "Anh tích góp mấy ngày nghỉ, nếu không để anh đi tìm em..."
"Đừng tới!" Trần Tê không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
"Anh có thể làm gì?"
"Lỡ như có người nhận ra anh, hoặc có phóng viên tới cửa, anh cũng đừng thừa nhận, đừng để bọn họ dọa đến Vệ Nhạc."
"Được.
Tết này em không đi Melbourne ăn tết thì về đi.
Vệ Nhạc rất nhớ em, luôn muốn em đưa em ấy đi đốt pháo, đến lúc đó ầm ĩ nhất hẳn cũng đã qua đi."
"Em đã hứa với bà ngoại năm này sẽ sang với bà."
"Vậy...!không sao! Khi nào em về, anh...!chúng ta đều ở đây."
Trần Tê cúp điện thoại, Ada, người chuyển đến sống cùng cô, dựa vào máy lọc nước phát sầu nói nói: "Không trở lại ngõ Kim Quang ăn Tết? Có muốn mua vé máy bay không?"
"Vô nghĩa."
"Vô nghĩa là trở về hay mua vé? Không phải bà ngoại chị Tết Âm lịch này đi Hồng Kông để thăm bạn bè sao? Bạn bè của bà ấy đều làm âm nhạc, chị cùng bà đi chúc Tết đầu không đau sao?", Ada đi theo sau mông Trần Tê, nghiêm túc tuân theo nhiêm vụ Tống Minh Minh Nhiệm giao là nói chuyện với Trần Tê thường xuyên hơn.
"Em hiểu.
Đây là lời nói dối thiện ý, chị không muốn gây rắc rối cho Vệ Gia! Tống nữ sĩ đã yêu cầu chị nói với giới truyền thông rằng người đàn ông trong xe chỉ là một người lạ mà mình gặp khi say rượu ở Hoành Điếm, như vậy cũng giúp Vệ Gia đỡ thêm phiền toái lớn rồi, sao chị lại không đồng ý? Chị Tê, đừng đóng cửa, Tống nữ sĩ bảo em 24/24 canh chừng chị đấy...!Này!"
Trần Tê đóng sầm cửa lại, chậm rãi ngồi xuống mép giường.
Cô từ chối tuyên bố Vệ Gia là người lạ không phải vì sợ mang tiếng ác tình một đêm, mà vì cô vẫn muốn quay lại với người đó.
Cô đã nếm trải cái giá của sự dối trá.
Tương lai — lỡ như họ có tương lai, họ vẫn có thể bị các phóng viên chụp ảnh, và những lời nói dối về "người lạ" sẽ phải đối mặt với