Trên đường đi, Trần Tê đã ra lệnh Giang Hải Thụ khi không cần thiết không được nói chuyện, vì vậy cậu ta hiển nhiên không dám hỏi cô đang muốn đi đến đâu.
Dựa theo phán đoán về phương hướng, cậu cảm thấy rằng ít nhất bọn họ đã lái xe qua bốn tỉnh, thẳng hướng Nam mà đi.
Trần Tê lái xe bộ dáng mười phần chắc chắn, không cần nghe hướng dẫn cũng chẳng một chút chần chừ, hiển nhiên cô với điểm đến này sớm đã có kế hoạch.
Đương nhiên, cô đã làm chuyện gì cũng đều là bộ dạng này, đi ra ngoài mua cái túi xách cũng là kiểu "bất phá Lâu Lan chung bất hoàn - chưa dẹp xong giặc thì chưa về".
Giang Hải Thụ mới đầu cho rằng Trần Tê chắc có sản nghiệp nào đó ở phía Nam, rời nơi đầu sóng ngọn gió ở lại đây tĩnh dưỡng một thời gian là điều hết sức bình thường.
Thực ra thì Trần Tê thời trẻ có theo cha cô một thời gian xuống phía Nam sinh sống, cô sẽ ăn học nấu ăn, học trà đạo, tiếng Quảng Đông, tiếng Tây Nam, tiếng phổ thông cô đều đều nói được trôi chảy dù là người phương Bắc.
"Đây là nơi chúng ta sẽ đến sao?" Giang Hải Thụ chỉ vào tòa dân cư, không chắc chắn hỏi.
Cậu thật cũng không phải ghét bỏ gì, chỉ là hơi sốc mà không thể tin vào mắt mình.
"Uhm".
Trần Tê trả lời, không biết đang tìm kiếm cái gì trong túi.
"Cô là đến đây nhờ vả người thân sao?"
Giang Hải Thụ thấy Trần Tê không chút để ý đến câu hỏi của mình nhưng lại trả lời một cách khẳng định.
Con người Trần Tê cũng không khó để ở chung, nhưng cũng chẳng dễ dàng hòa mình, người thân quen, gần gũi cũng chẳng có mấy người.
Cô cùng