"Làm to chuyện? Ý anh là gì?"
"Anh biết mấy đứa đều là con nhà gia thế tốt, người trong nhà đều chăm sóc cẩn thận, con của mình ra ngoài chơi xảy ra chuyện, nhất định gấp đến cuống lên! Anh sáng nay nghe thấy chuyện này thật lo lắng.
Là thế này, nơi đây được coi là danh lam thắng cảnh, ngay từ đầu đã không có nhiều khách du lịch, nếu tin tai nạn lan rộng thì sẽ không có ai đến, hơn nữa ông chủ Tôn còn hứa sẽ đầu tư một khoản tiền nữa vào cuối tháng này.
Bọn anh cũng đã đồng ý tôn vinh trường đua ngựa là tài sản của công ty ông ấy.
Mấy con ngựa mà ông ấy gửi nuôi ở đây cũng cố hết sức chăm sóc.
Nếu ông ấy biết mấy đứa gặp tai nạn, nhỡ giận rồi đổi ý, em có thể..."
Trần Tê đã hiểu.
Trong đêm vừa qua, cô ở dưới đáy hố, và Vệ Gia ở rìa hố.
Đối với cô ấy ngồi trong hố và nhìn lên bầu trời, lối thoát duy nhất là hẹp và sáng, chỉ còn lại mặt trăng lẩn khuất người phía trên cô ấy là cả thế giới.
Nhưng anh ấy có nghĩ về những điều này khi hầu hết thời gian anh ta im lặng không?
"Vốn dĩ Gia Gia không cho anh nói với em.
Nhưng anh nghĩ em là một cô gái hiểu chuyện và rộng rãi, cho nên mới có gan nói với em chuyện này."
"Kỳ thật đầu óc của em rất nhỏ!" Trần Tê nắm lấy bên cạnh cái gối, che mặt, mùi ẩm mốc trong nháy mắt lấp đầy nàng trống rỗng tri giác, dưới gối thanh âm ù ù nói: "Anh Dương, cám ơn ngươi,em hơi buồn ngủ."
Anh Dương lúng túng không biết nói gì hơn, chỉ để lại một câu "Nghỉ ngơi cho khỏe", quay lại sắp xếp đồ ăn cho chị Béo mang đến.
Tôn Kiến Xuyên không thể kiên nhẫn mà yêu cầu bác sĩ kiểm tra cho anh ta, rồi quay lại bên giường bệnh của Trần Tê.
"Tê Tê, cậu ngủ sao? Nói vài câu với tôi được không, hiện tại nhìn thấy cậu nhắm mắt lại, tôi thấy bối rối lắm!"
"Bác sĩ khám xong nói thế nào, cậu không sao chứ?"
Trong lời nói của Trần Tê có sự quan tâm, đồng thời cô vỗ nhẹ vào bàn tay đang nghịch ống truyền dịch của Tôn Kiến Xuyên.
Cô không thích Tôn Kiến Xuyên cũng một phần vì gia đình cô không thích, nhưng cô cũng không muốn nhìn thấy cậu bị thương.
"Tôi không sao! Anh Dương vừa rồi nói buổi trưa sẽ mang súp thịt cừu cho chúng ta, hiện tại tôi đã đói bụng rồi." Tôn Kiến Xuyên không tim không phổi mà cười, cậu ta đúng là kiểu người tâm trạng dễ dàng vui lên, không nhớ chính mình mới vừa rồi còn rầu rĩ vì bị cô "cưỡi ngựa dẫm đạp".
So với sự an toàn của cô ấy, chuyện bị từ chối không quan trọng lắm.
Trần Tê thần sắc có chút buồn bực, cô hỏi: "Hôm nay cậu gọi điện thoại về nhà chưa?"
"Còn chưa!" Tôn Kiến Xuyên được nhắc nhở mới nhớ tới còn có một cuộc gọi, vội vàng lấy điện thoại di động ra nói: "Hay là gọi điện thoại cho cha tôi, nhờ ông phái tài xế tới đón chúng ta?"
Trần Tê lấy điện thoại từ tay Tôn Kiến Xuyên.
"Xuyên Tử, chuyện tối hôm qua đừng vội nói cho cha cậu biết."
"Nhưng cậu bị thương!"
Trần Tê biết Tôn Kiến Xuyên đang lo lắng điều gì.
Anh là người đưa Trần Tê đi chơi, cha anh