Mấy người đến trường đua ngựa khi đã chạng vạng tối, còn chưa xuống xe đã cảm thấy bầu không khí náo nhiệt dị thường.
Bãi xe mới khai trương chật cứng ô tô, trong đó có nhiều xe biển số ngoại tỉnh.
Mái vòm bơm hơi màu đỏ đứng trên bãi cỏ bên ngoài điểm dịch vụ.
Hai chiếc loa cực lớn đang phát những bản nhạc đinh tai nhức óc, lẫn với tiếng người hối hả, vang trên cánh đồng cỏ rộng.
"Oa, đám cưới của Vệ Nhạc thật hoành tráng!" Đoạn Yến Phi cảm thán trước.
"Đây là lễ hội du lịch và văn hóa được tổ chức ở huyện, đám cưới của Vệ Nhạc chỉ là tình cờ trùng dịp này thôi." Vệ Gia xuống xe và dỡ hành lý cho họ.
Anh hỏi Tôn Kiến Xuyên, người cũng vừa nhảy ra khỏi xe, "Anh không sao chứ?"
Kiểu tóc đẹp trai được vuốt keo cẩn thận của Tôn Kiến Xuyên đã trở nên giống như một cây thông, từ hướng tỉa ra của chúng có thể thấy rõ gió từ đâu đến.
Nhờ một chiếc khăn choàng lớn mà Trần Tê ném cho anh ta, anh ta mới được cứu khỏi chết cóng.
Anh không thèm vén tóc, đưa tay xoa xoa mặt, nói với Vệ Gia: "Không sao gì chứ? Mũi tôi bị gió thổi đến vẹo!"
Anh nghe thấy tiếng cười từ Trần Tê.
Thật là không công bằng, tại sao chỉ có một mình hắn bị thổi bay hình dáng, còn Trần Tê thì đẹp mê hồn.
Tôn Kiến Xuyên cũng nhận thấy một hiện tượng kỳ lạ, trong lúc nghỉ ngơi ở trạm xăng, Trần Tê rõ ràng là có tâm trạng không tốt, nhưng khi cô ấy đi vệ sinh và quay lại, cô ấy đã có tâm tư tô son môi, đó là một màu son tươi sáng mà cô không sử dụng hằng ngày.
Trần Tê phát hiện trường đua ngựa đã thay đổi rất nhiều khi cô quay lại lần này.
Không chỉ điểm dịch vụ được mở rộng mà các trang trại xung quanh, trường bắn cung và đường đua ngựa cũng được tu sửa lại với các biển báo và thiết bị hoàn toàn mới.
Một bức tượng chiến mã khổng lồ nổi bật ở trung tâm, trên cùng là tấm băng rôn quảng cáo của Lễ hội Văn hóa và Du lịch.
Xung quanh rất nhiều phương tiện giải trí đã được bổ sung, ngoài ra còn có các quầy hàng nhỏ bán thuốc lá, rượu, đồ uống và quà lưu niệm cho khách du lịch, một số người đang rao bán đặc sản địa phương và đồ ăn vặt "đặc sắc".
Xa xa có vài chiếc xe buýt du lịch đậu lại, các cô chú trong đoàn du lịch nước ngoài đang chụp ảnh thành từng nhóm...!Trang trại ngựa bỏ hoang không còn tồn tại, nếu không có Vệ Gia ở đó, Trần Tê sẽ lầm tưởng rằng cô đã được đưa đến một nơi nào đó, một danh lam thắng cảnh xa lạ.
"Đội ngựa đón khách đến rồi!" Tôn Kiến Xuyên hướng phía trước hưng phấn hô to.
Chỉ thấy một đoàn ngựa màu đỏ và xanh lá cây đang được dẫn về hướng mà đoàn du lịch đang tập trung.
Các cô chú trong đoàn du lịch đều vui mừng khôn xiết.
Tôn Kiến Xuyên nói: "Tê Tê, cậu nhìn thấy chưa? Đây là ý tưởng của tôi.
Đón khách nhất định phải khoa trương một chút! Để khách cưỡi ngựa chậm rãi đi vòng quanh, sau đó đưa bọn họ đến địa điểm đăng ký.
Chiêu này là rất đặc biệt.
Cha tôi đã khen tôi vì được nhóm du lịch chào đón trò này.
Không tin cứ hỏi Vệ Gia!
"Chà.
Ý tưởng của Xuyên Tử rất hay.
Anh ấy có sự nhạy bén trong kinh doanh giống như ông chủ Tôn.
Bằng cách này, mấy con ngựa già và bị thương trong trường đua ngựa cũng có thể có ích." Vệ Gia gật đầu.
Trần Tê giơ ngón tay cái lên với Tôn Kiến Xuyên, Tôn Kiến Xuyên vui vẻ chỉ vào con ngựa đầu có cắm bông hoa đỏ khổng lồ trên đó và nói: "Hôm nay tôi sẽ cưỡi nó.
Tôi sẽ mượn khăn choàng của cậu đó Tê Tê.
Trông tôi quàng chiếc khăn này hoang dã như trong game "Red Dead Redemption" vậy."
Trần Tê cảm thấy rằng nếu không phải vì vẻ ngoài ưa nhìn của Tôn Kiến Xuyên, thì bất cứ ai cũng muốn đánh anh ta nếu anh ta trông như thế này.
Nhưng anh cũng không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, tung khăn choàng ngạo nghễ bước đi.
"Đây không phải là Tê Tê sao? Mà Yến Phi cũng ở đây.
Buổi sáng Vệ Nhạc còn nhắc mấy người mãi!" Hóa ra người dẫn đội ngựa đến là anh Dương.
Râu của anh đã cạo sạch, trông trẻ hơn rất nhiều, trên vai anh là một bé con cỡ chừng hai tuổi, mặc một chiếc áo khoác bông, giống như một viên thịt nhỏ, đang tò mò nhìn người đi tới.
"Nhóc con này lại lớn rồi, để chị gái hôn một cái nào..." Đoạn Yến Phi cười trêu chọc đứa nhỏ.
Anh Dương nói đùa: "Nó gọi Vệ Gia là chú, sao em lại xưng là chị!"
"Chưa lấy chồng thì vẫn là chị, nhóc con này, từ nay về sau gọi cũng gọi Vệ Gia là anh được không?"
"Tôi không vấn đề, là anh Dương không chịu thua kém vai vế với tôi đấy chứ."
Đoạn Yến Phi khiến cậu bé cười khúc khích, và cô bé cũng làm theo.
"Lần cuối cùng tôi đến đây, nó chẳng biết gì ngoài việc bú mẹ trong vòng tay của chị Béo."
"Lần sau khi em tới, nhóc này có thể dẫn em đi chơi..."
Trần Tê nghe những lời họ nói một điều anh một điều em đến nóng nảy, điều này nhắc nhở cô rằng đối với những người ở trường đua ngựa, Đoạn Yến Phi, người đã đến đây nhiều lần và tính cách dễ chịu là người gần gũi và quen thuộc hơn.
Trần Tê không giỏi hòa đồng với trẻ con, nhưng khoanh tay đứng bên cạnh có vẻ quá lạc lõng, vì vậy cô ho nhẹ một tiếng, tiến lên sờ khuôn mặt của cậu bé và nói: "Trên người nhóc có mùi thơm của sữa, cũng có mùi thịt...!"
Cậu bé dùng đôi mắt đen láy nhìn Trần Tê một hồi, đột nhiên khóe miệng mấp máy, nước mắt giàn giụa.
Trần Tê há hốc mồm, giơ tay nói: "Tôi không làm gì cả!"
"Nhóc con ngốc, chị gái xinh đẹp như vậy chơi với con, người khác còn chưa đến lượt đâu, con nên cười khúc khích mới đúng chứ!" Anh Dương ôm đứa nhỏ vào trong lòng, dỗ dành.
"Nhan sắc của tôi không còn tác dụng nữa." Trần Tê tự cười nhạo chính
mình.
Vệ Gia nói: "Nó sợ cô ăn thịt nó."
Trần Tê cho anh thấy hàm răng trắng dưới đôi môi đỏ.
"Tôi không ăn thịt trẻ con đâu, tôi chỉ ăn thịt những người không biết đâu là tốt đâu là xấu."
Mỗi người trong đoàn du lịch được đón bằng một con ngựa.
Đoạn Yến Phi cũng được anh Dương nhiệt tình mời lên ngựa, cô do dự nói: "Vệ Gia dạy em cưỡi ngựa, mỗi lần đều là cậu ta cho em can đảm..."
"Khó trách cưỡi nhiều lần như vậy mà vẫn không tiến bộ.
Vệ Gia dạy dỗ quá bảo thủ, lúc anh cưỡi ngựa chạy loanh quanh, nhóc này vẫn còn nằm trong bụng mẹ." Anh Dương mang cậu con trai ôm trước ngực, nắm lấy dây cương ngựa dưới người Đoạn Yến Phi và đi về phía trước.
"Để hai cha con anh cùng em chạy một đoạn thời gian, để em lấy dũng khí!"
Chỉ còn lại hai người họ, Vệ Gia phá vỡ sự im lặng.
"Cô có muốn cưỡi không?"
Trần Tê giữ im lặng.
Sau khi tình cờ nhìn lại cô, sắc mặt cô vẫn không tốt.
Anh nói: "Cũng thật là, lấy kĩ thuật của cô mà đóng vai gia đình cưỡi ngựa thật cũng quá buồn cười đi".
"Anh dắt ngựa cho tôi?" Trần Tê nhướng mày hỏi ngược lại.
"Cô có thể dùng..."
"Đừng nói nhảm, dắt không?"
Câu trả lời của Vệ Gia luôn là sao cũng được.
"Tôi có thể."
"Đi thôi." Trần Tê vừa nói xong đã lên ngựa.
"Tôi cũng muốn giống bọn họ chậm rãi đi một vòng!"
Tiếng bấm máy vang lên, cách đó không xa có nhân viên theo thói quen chụp ảnh từng du khách cưỡi ngựa.
Vệ Gia đối với bọn họ cười nói: "Không phải khách du lịch, các ngươi chụp cái gì?"
Trần Tê cố ý đối đầu với anh, cao giọng nói: "Cất ảnh chụp đi cho tôi, cám ơn!"
Vệ Gia dắt ngựa ở