Khi Vệ Gia từ cửa ra hàng rào, trong tay dắt hai con ngựa, đưa cho Trần Tê một đôi găng tay lông thú cùng nửa chiếc bánh rán.
Trần Tê vui vẻ nhận lấy, bánh rán thế nhưng vẫn còn nóng nổi.
Vệ Gia vừa điều chỉnh yên ngựa vừa nói: "Lót bụng trước đi, lúc này muốn ra ngoài đi dạo, chỉ có các ngươi mới nghĩ ra."
"Các ngươi" của anh ấy có lẽ bao gồm Tôn Kiến Xuyên, người đã khăng khăng cưỡi ngựa vào ban đêm hai năm trước.
"Không đi dạo thì làm sao anh có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân? Lần trước là anh gặp vận may." Trần Tê miệng nhai bánh nói.
Vệ Gia quay đầu lại cười nói: "Ở đây chỉ gọi giẫm phải cứt chó ra cửa là may mắn thôi."
Trần Tê đá anh ta, nhưng anh nhẹ nhàng tránh được.
Hai người mỗi người dắt ngựa, chậm rãi đi về phía trước một hồi.
Trần Tê cũng không hỏi Vệ Gia muốn giải quyết hậu quả như thế nào.
Hoặc là anh chọn không làm điều đó, nếu anh làm, hẳn sẽ xử lý tốt.
"Tôi thấy con ngựa của anh không tệ!" Cô no nê bắt đầu được voi đòi tiền, chỉ vào con ngựa màu đỏ tía bên cạnh Vệ Gia nói: "Tôi có thể cưỡi nó không? Đổi một chút đi."
Vệ Gia đồng ý, hai người trao đổi dây cương, liền hỏi: "Cô nhớ rõ sao?"
"Gì?"
Dựa vào vẻ mặt của Trần Tê, anh đoán cô không nhớ ra.
Vệ Gia thầm nghĩ, trí nhớ của cô không tốt lắm, nhưng sở thích của cô vẫn kiên định.
"Lần đầu tiên thấy nó, cô cũng nói muốn cưỡi nó."
"Cái gì...!Nó là "Gia Gia" kia hả.
Tôi nhớ ra rồi! Chữa khỏi rồi à?"
"Không phải cô đặt tên nó là "Trần Dương Dương" sao? Nhờ may mắn của cô, tôi đã bất cẩn chữa khỏi."
"Thì ra là ngươi, "Trần Dương Dương", ngươi thật lợi hại!" Trần Tê kinh ngạc vuốt bờm "Trần Dương Dương", hỏi Vệ Gia, "Hiện tại anh đồng ý cho tôi cưỡi nó?"
"Trần Dương Dương" khịt mũi tự hào dưới tay Trần Tê.
Vệ Gia nói: "Nó mang họ cô, cô cũng tính là nửa chủ nhân.
Bất quá tôi nhắc nhở cô, tính khí nó không tốt, cô đi chậm một chút."
"Tôi biết rồi." Trần Tê nhanh chóng lên ngựa.
"Trần Dương Dương" thực sự đã thể hiện một số phản kháng nhất định với một người xa lạ, đầu và cổ của nó nhấp nhô lên xuống, đuôi bị kẹp, cơ thể căng thẳng và thậm chí còn bắt đầu vạch móng guốc.
Vệ Gia có chút lo lắng cho Trần Tê, huýt sáo để "Trần Dương Dương" thư giãn.
Trần Tê không hề sợ hãi, cô thả lỏng dây cương trong tay, giữ thăng bằng thân thể.
Cô làm "Trần Dương Dương" tiếp tục cúi người và đi vòng tròn, vuốt ve bả vai của nó và thì thầm mấy lời ngọt ngào, chẳng hạn như "Nhóc ngoan, người là con ngựa cái quyến rũ nhất trong vài trăm dặm xung quanh", "Họ Trần này phải đi bộ với dáng đi uyển chuyển nhất"....Không biết có phải hay không bị những lời ngon ngọt không đáng tin của cô khuất phục, bước chân của "Trần Dương Dương" dần trở nên nhẹ nhàng, sự chú ý cũng chuyển đến giọng nói bên tai.
Lúc này, Trần Tê ra lệnh tiến lên, "Trần Dương Dương" vững vàng chạy về phía trước.
"Thật thích bị người khác dỗ." Trần Tê cười xoay người.
Vệ Gia thở phào nhẹ nhõm, cưỡi ngựa chạy theo nói: "Chẳng lẽ những người họ Trần đều như vậy sao?"
"Vậy sao anh không dỗ tôi thêm một chút?" Trần Tê nói xong lại cười: "Lời này nghe không đúng, tôi là tặng không cho anh một món hời."
Vệ Gia giả vờ không hiểu, không nheo mắt cùng đi bên cạnh cô.
"Anh lúc này không phải nên chân thành nói: Tôi không nghĩ tới "cưỡi" chị Tê?"
"Tôi không biết cô đang nói cái gì."
"Vậy anh cười cái gì?"
Họ đi ra khỏi làng dọc theo con đường mòn, thả ngựa chạy nước kiệu trên đồng cỏ ngày càng rộng mở và bằng phẳng, trong khi những bụi cây u tối lặng lẽ rút phía sau.
"Anh cười cái gì, buồn cười như vậy sao?" Trần Tê vẫn là cười không ngừng, nhưng cô lại chất vấn vẻ mặt của Vệ Gia.
Vệ Gia đã sớm quên nàng trò đùa vớ vẩn, nhưng khóe miệng lại bất giác nhếch lên.
Đây là con đường anh đã đi không biết bao nhiêu lần.
Mùa đông kéo dài và mọi thứ dễ dàng bị pha loãng trong một vùng đất quá rộng lớn.
Anh thường không nhớ rõ ngày tháng của mình trôi qua như thế nào, mặt trời lặn trong nháy mắt sau khi hoàng hôn buông xuống, sáng sớm trời lại sáng, anh vừa đi vừa mù quáng trên lưng ngựa...!Đêm nay rất khác thường, bầu trời xám xịt và màu xanh, mặt trăng đến và đi, những ngôi sao vô cùng mờ nhạt, nhưng gió lạnh và tiếng cười ngưng tụ thành một loại tồn tại hữu hình nào đó, xâm nhập vào phổi và cũng như xuyên thấu anh.
"Cô không tức giận sao?" Vệ Gia cười hỏi Trần Tê.
Lần gặp này cô không cho anh nhìn sắc mặt, đến tận giờ mới thực sự hoàn toàn cao hứng.
Trần Tê để "Trần Dương Dương" chạy chậm lại, hận rèn sắt không thành thép oán trách đáp: "Tôi căn bản không giận được anh."
"Bởi vì cô thấy tôi là người rất xui xẻo?"
"Đánh rắm! Bởi vì em thích anh!"
Lời thổ lộ quá nhanh đến mức không kịp đề phòng, Vệ Gia chết sững trên lưng ngựa.
"Tôi vừa mới nói tôi thích anh." Trần Tê ghìm cương ngựa, quay đầu lại nói: "Ít nhất anh cũng nên nói cho tôi biết anh nghe được, gió to quá, tôi sợ anh nghễnh ngãng, nhưng nói lại thì rất xấu hổ."
"...Tôi nghe thấy rồi." Vệ Gia ngập ngừng.
Anh hơi thất thố, nhưng không tự chủ sửa lại thái độ của mình.
"Nghe thấy là được.
Trừ phi hiện tại anh dự định cùng tôi ở bên nhau, bằng không anh cũng không cần suy nghĩ trả lời tôi thế nào, anh nói thích tôi hay không thích tôi đều không có ý nghĩa, tôi tự mình sẽ cảm nhận được."
Quả nhiên anh ngậm miệng lại, bên tai cô chỉ còn lại tiếng gió và tiếng vó ngựa đều đều: "Chuyện tôi chia tay không liên quan gì đến anh, đúng là trước đây chuyện tôi có tình cảm với anh là thật, về sau buông tay cũng là thật, con người của tôi đi, cũng dễ dàng thông suốt, không nghĩ tới chuyện thắt cổ chết trên một cái cây."
"Như vậy không phải rất tốt sao?"
"Lúc đầu rất tốt.
Tôi nghĩ rằng bây giờ tôi nhìn thấy nhiều người, chuyện tình yêu cũng đã trải qua, ít nhiều cũng thấy chuyện đời, sẽ không mơ màng dễ động tâm nữa.
Mẹ tôi cũng nói cảm giác dành cho anh trước đây chỉ là hiệu ứng cầu treo".
Anh ở bên tôi khi tôi lo lắng trong hố.
Chúng ta cùng đánh nhau và vào đồn cảnh sát.
Có lẽ tôi đã nhầm cảm giác tim đập nhanh lúc đó là yêu một người.
Nhưng lần này gặp anh, bệnh cũ lại tái phát, con ngươi giống như bị keo dính vào người anh.
Đây hoàn toàn không phải là hiệu ứng ma quỷ gì, chính là tôi thích anh thôi, chuyện này không sai được!"
Mấy lời "hổ sói" được thuật lại qua miệng cô vừa kỳ ảo vừa không thể nhầm lẫn, chỉ là người nghe có xu hướng choáng váng, giống như uống nhiều rượu — nhiều lúc ở bên cô, Vệ Gia đều lầm tưởng rằng anh vừa uống rượu.
Anh nhìn cuộn dây cương trong tay hỏi: "Tôi có gì xứng với cô đâu?"
"Anh cho rằng tôi là người ngu sao?" Trần Tê đột nhiên hỏi.
Vệ Gia ngơ ngác lắc đầu.
"Vậy đúng rồi, tôi đầu óc không có bệnh, cũng không có động tam tràn lan.
Thích anh vì anh tốt, tốt từ trong ra ngoài!" Trần Tê vuốt tóc bị gió thổi loạn, nhếch môi nhìn anh cười nói: "Nếu anh nhìn tôi nhiều hơn, cũng thấy tôi không kém đâu."
"Tôi không tốt như cô nghĩ đâu, cô sẽ thất vọng."
"Anh nha, vấn đề lớn nhất là nghi nhiều! Theo cách anh nói, táo sớm muộn