Lần nghiêm trọng nhất, khi Vệ Gia vội vã ôn bài trong giờ nghỉ trưa ở trường đua ngựa, mẹ chồng Vệ Nhạc đã đến cửa và ném chiếc quần dính đầy nước tiểu của Vệ Nhạc cho anh giặt.
Cô hiểu ra rằng một thanh niên mới ngoài hai mươi như Vệ Gia không thể làm gì một bà già ngay cả khi anh ta tức giận.
Đạo lý không thắng nổi chửi đổng, nhưng cuối cùng chị Béo sau khi biết tin đã đến mắng lại gấp đôi.
Chẳng bao lâu, Vệ Nhạc mang thai, Phùng gia mong muốn có con nối dõi mới đối xử vởi cô tốt hơn chút.
Không ngờ vẫn không giữ được đứa trẻ này.
Vào thời điểm đó, thời gian nhập học đang đến gần, Phùng gia liên tục gây rắc rối.
Hai lần sẩy thai của Vệ Nhạc khiến họ nhận ra rằng vấn đề của cô ấy có thể không chỉ giới hạn ở bộ não.
Trong lúc nhất thời, cái gì khó nghe nhất đều nói ra.
Vệ Nhạc có vết thương trên tay giống như vết roi.
Phùng Thành từ chối thừa nhận anh ta động tay động chân.
Vệ Gia đã hỏi riêng Vệ Nhạc, Vệ Nhạc lắp bắp nói chính mình nằm trên giường làm rơi bát và được mẹ chồng cô dạy dỗ.
Hôm đó Vệ Gia muốn đưa Vệ Nhạc trở lại trường đua ngựa, nhưng Phùng gia kiên quyết không đồng ý, hai bên suýt nữa đánh nhau.
Vệ Nhạc không ngừng khóc, nhưng cô chưa bao giờ theo Vệ Gia ra khỏi nhà chồng.
Cô nói rằng Phùng Thành đối xử tốt với cô.
Cuối cùng, trò hề kết thúc với việc Vệ Gia trả tiền khám bệnh cho Vệ Nhạc, Phùng Thành hứa về sau sẽ bảo vệ vợ trước mặt gia đình anh.
"Khi Phùng gia gây chuyện, tôi phát hiện mình không xa lạ gì với cảnh tượng đó.
Dường như nó đã xảy ra vô số lần trong đầu tôi rồi.
Em nói đáng sợ nhất là gì? Biết sẽ có ngày này, nhưng vẫn mặc nhiên để nó xảy ra, tôi đã làm những gì có thể, nhưng nhìn lại, tôi chẳng làm được gì cả, tất cả chỉ là vô ích."
"Anh đã bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ cơ hội đến trường này chưa?"
"Nghĩ tới rồi.
Tôi đi rồi thì cuộc sống của Vệ Nhạc cũng không tốt hơn, đó là điều chắc chắn.
Nhưng tôi không thể thay đổi bất cứ điều gì bằng cách ở lại đó.
Dù sao, đây không phải là lần đầu tiên tôi làm điều ích kỷ như vậy, vậy thì cứ đơn giản mà làm...!Trên mặt em là biểu cảm gì vậy?"
"Vẻ mặt sợ hãi! Nhạc Nhạc...!Trời ơi! Anh đến là đúng rồi! Lũ giòi ăn phân trong hầm cầu..."
"Lại lần nữa, một mô tả khác."
"Thực xin lỗi...!Bất kể rơi vào hoàn cảnh trắc trở nào, anh đều sẽ phải tự mình bò lên trước, rồi mới có thể kéo Nhạc Nhạc lên.
Loại rơi xuống hố này, em rất có kinh nghiệm!"
Vệ Gia cuối cùng cũng cười.
Khi anh ở cùng Trần Tê dưới đáy hố cả đêm, anh không bao giờ nghĩ rằng sau này cô sẽ là ánh sáng bên ngoài hố của anh.
"Đừng nói về điều này nữa.
Làm thế quái nào mà anh tìm thấy em đó? Chúng ta thần giao cách cảm ư?"
"Tới bàn đăng ký báo danh chậm, nghe giáo sư nói qua chỗ giáo sư Trần chào hỏi qua, anh liền gọi giáo sư Trần để cảm ơn..."
"Anh còn số điện thoại của cha em?"
"Lần trước chúng ta gặp nhau, ông ấy để lại thông tin liên lạc cho anh, nói rằng nếu thực sự không hiểu câu hỏi về cuộc thi có thể hỏi ông.
Anh sau lại không đi thi, cũng không còn mặt mũi nào nào quấy rầy.
Không ngờ giáo sư Trần lại gửi cho anh một email, trong đó có đề thi, ông ấy yêu cầu anh làm rồi gửi đáp án cho ông ấy, sau khi gửi thì ông ấy cũng không nói gì, cũng không liên lạc nữa.
Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, ông ấy đã gọi cho anh và hỏi kế hoạch của tôi là gì, nếu anh vẫn quan tâm đến hóa học, hãy cân nhắc đến trường của em."
Trần Tê phàn nàn một già một trẻ này tự móc nối sau lưng cô.
"Lão Trần cố ý lừa em đi! Thấy em sốt ruột cũng không nói toạc cho em biết."
"Giáo sư Trần rất tốt." Vệ Gia vẫn mỉm cười, "Ông ấy nói chắc là em đang tham gia cuộc vui ở câu lạc bộ.
Múa sư tử vui không?"
Trần Tê lại chải tóc.
Cô ấy chỉ nhảy múa trong câu lạc bộ múa lân trong hai phút, mà anh ấy có thể nhìn thấy.
Cái đầu sư tử đó thực sự xấu xí!
"Hồi nhỏ tôi cũng học được một ít múa thú.
Trường đua ngựa có hoạt động mà thiếu người múa lân, anh sẽ đảm nhận".
"Thật sao! Anh nghĩ em nhảy thế nào?"
"Rất tốt...!giống như một con sư tử điên."
Họ ngồi dưới bóng râm dưới bãi cỏ.
Mặt trời từ từ lặn xuống, mặt hồ phủ đầy vảy vàng.
Trần Tê dựa vào Vệ Gia ở một góc độ mà người bình thường khó có thể làm được.
Hai người gác chân cạnh nhau, tay cô lần lượt nhặt vết chai trên lòng bàn tay anh.
Vệ Gia không có cự tuyệt như vậy tiếp xúc thân thể, ngược lại toàn thân chậm rãi thả lỏng.
Khi anh lớn lên, dường như không còn ký ức da diết ấy.
Cha anh quanh năm bận rộn và bỏ bê gia đình, mẹ anh là một người tính tình kiên định, chỉ có Vệ Nhạc sau khi bệnh tật mới có thể giành được sự chăm sóc của bà.
Ôm, rúc, vuốt ve...!Đây là những điều anh ấy hiếm khi cảm nhận được kể từ khi rời khỏi chiếc nôi, thứ gần gũi nhất với anh ấy chỉ có những con ngựa đó.
Ngay cả Vệ Nhạc - bọn họ đã từng sống chung trong một bụng mẹ và nương tựa vào nhau trong thế giới này.
Anh đã chăm sóc cô ấy trong vài năm, giúp cô ấy giặt tất