Trần Tê khổ nói không lên lời.
Thật ra cô đã nhìn thấy một phần làn da của Vệ Gia được che phủ bởi quần áo của anh, sớm biết rằng anh sinh ra đã có làn da trắng như Vệ Nhạc, trước đây anh tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trong một thời gian dài trước khi bị rám nắng đế đỏ.
Anh không đi theo con đường của những người đàn ông thanh tú và đẹp trai, có làn da trắng nõn này trên người cũng thật lãng phí.
"Tiểu bạch kiểm!" Cô tức giận bất bình nói.
"Em đang công kích mặt anh, không được chạm tay vào chỗ khác." Vệ Gia đã quen với hành vi đưa tay lên xuống của Trần Tê, không ngẩng đầu lên, kéo cánh tay đang đặt lên hầu kết của mình của Trần Tê xuống dưới, cố định trên đùi mình.
"Ai thèm động vào anh! Em muốn bắt đầu từ đây lột da anh.
Nếu như chúng ta có thể đổi da thì tốt biết mấy!"
"Em như này thì có gì không tốt?" Vệ Gia cuối cùng từ trong sách chuyển ánh mắt, nhìn khuôn mặt Trần Tê.
Cô không đen chút nào.
Khi anh nhìn thấy Trần Tê lần đầu tiên, cô ấy đang đứng trên bãi cỏ với mái tóc đuôi ngựa buộc lên cùng chiếc áo phông có hoa văn trẻ con, vô tư cười đùa.
Vì vậy, khi cô ấy giới thiệu bản thân trong hố, anh đã mặc nhiên cho rằng tên cô là "tia nắng ban mai".
(Tên của Trần Tê phiên âm hay gì đó là chữ Hi, nghĩa là nắng ban mai.)
"Này! Anh không hiểu.
Lần trước mẹ em còn thuyết phục em tiêm thuốc truyền trắng."
Vệ Gia thực sự không hiểu, phong cách hành xử của Tống phu nhân vượt quá tầm hiểu biết của anh.
Trần Tê cũng nói: "Bà ấy muốn em thử đóng một vở kịch, một tác phẩm lớn nửa năm nữa sẽ bắt đầu quay, nhà sản xuất là bạn tốt của bà ấy.
Bà ấy còn nói kịch bản rất hay, vai nhỏ được giao cho em diễn không nhiều, nhưng nó thật xuất sắc và hoàn hảo đối với một tân binh như em."
"Không phải mẹ em đã từ bỏ việc để em làm diễn viên sao?"
"Từ khi Xuyên Tử trở nên nổi tiếng trong lĩnh vực ca hát, mẹ cậu ta cao hứng lắm.
Lần trước bà ấy đặc biệt gọi điện cho mẹ em, nói rằng bà ấy cũng ở trong vòng này, hãy quan tâm đến thế hệ trẻ và gửi cho mẹ em một đĩa hát có chữ ký.
Với tinh thần của bà Tống, làm sao có thể chịu đựng được điều này chứ.
Bà Tống hỏi em, học Hóa Học này, sau này đủ tự tin để giành được giải thưởng Nobel không? Em nói em sẽ làm việc chăm chỉ và tự tin để giành được giải thưởng cần mẫn.
Bà ấy buồn bực nói hỏng rồi.
Bây giờ bắt đầu nghĩ đến việc để em diễn một bộ phim, nhất quyết áp đảo nhà họ Tôn."
"Em có muốn không?"
"Đó là một bộ phim cổ trang! Trước đây mẹ em đóng phim, em thường đến đoàn làm phim để chơi.
Các nữ diễn viên phải dậy từ trước bình minh để trang điểm và làm tóc, họ ngồi hàng giờ.
Ngày nóng vẫn vẫn còn mặc ba lớp.
Em chịu không nổi mấy điều này." Mặc dù Trần Tê thích thử thách những điều mới mẻ, nhưng cô ấy cũng rất tự giác.
"Hơn nữa, bộ phim bắt đầu cũng yêu cầu vào tổ ba tháng.
Ngay cả khi tính cả kỳ nghỉ hè, em cũng phải xin phép một tháng.
Nếu em trượt môn học sau khi quay lại, cha em sẽ không bỏ qua đâu.
Ông ấy còn không chịu cho em bảo lưu môn học.
Em vẫn muốn làm việc chăm chỉ và tiếp tục làm "sư tỷ" của anh...!Tại sao phải cạnh tranh với Xuyên Tử chứ, muốn đàn áp thì đàn áp anh mới đúng.
"
Cô ấy luôn là lời nói đi đôi với việc làm, vừa nói xong lời đã đè áp lên người anh.
Vệ Gia không kịp phòng bị, bị sức cô đẩy ra sau, đập đầu vào giá sách.
Trần Tê vội vàng xoa cho anh, cả hai trở nên lộn xộn.
"Em cứ như vậy làm sao chúng ta có thể hoàn thành tiến độ?" Vệ Gia nói.
Trần Tê cố ý xuyên tạc lời anh, sốt