"Nếu anh không quay lại, em khéo cho rằng anh đào giếng dưới lầu đấy." Trần Tê lấy cốc nước từ Vệ Gia.
Cô không khát nước gì cả, chỉ thấy chóng mặt, giống như sốt cao.
Rõ ràng là nàng chủ động, cớ sao người chân yếu tay mềm lại là chính mình đây?
"Em nghe giống như anh cùng dì Vưu nói chuyện.
Hai người đang nói cái gì vậy?"
Vệ Gia im lặng một lúc.
Trần Tê kéo anh ngồi ở bên cạnh, thần bí nói: "Em thấy rồi!"
"Gì?"
"Hôm đó em nhìn thấy dì Vưu xuống xe của cha anh ở ngã tư đường.
Hai người họ nói chuyện rất thân mật, không giống như ngày đầu tiên gặp mặt! Anh nhìn em làm gì? Chẳng lẽ anh sớm đã biết rồi sao?"
"Họ biết nhau..." Khi Vệ Gia nói, anh nhìn thấy mình trong con ngươi của Trần Tê.
Anh rất muốn nhìn rõ ràng bóng người mơ hồ kia ở trong mắt Trần Tê rốt cuộc là khuôn mặt gì?
"Sao trước đây em không nghĩ tới nhỉ? Một người là tài xế của chú Tôn, người còn lại cũng là do chú Tôn đề cử đến nhà em làm việc, tuổi tác chênh lệch không nhiều, đứng chung một chỗ rất xứng đôi...!Nói cho em biết đi, dì Vưu và cha anh yêu nhau à?"
"..."
Trần Tê sắc mặt như hiểu rõ: "Ý của em là mấy người khi ở chung với nhau bộ dạng không được tự nhiên.
Nhất định là anh nhớ tới mẹ nên trong lòng không dễ chịu đúng không?"
Vệ Gia không biết đang suy nghĩ cái gì, ngây người trong chốc lát.
Anh hỏi Trần Tê: "Còn em, em cảm thấy thế nào?"
Trần Tê buồn cười: "Sao anh lại hỏi em nghĩ gì? Họ không phải người nhà em."
Cô nói, đôi mắt lúng liếng, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ: "Vưu Thanh Phân có thêm một tầng quan hệ này với anh, nghĩ lại thực cũng thấy quái quái..
Nhưng cô ta không phải là mẹ ruột anh, cho dù điều đó xảy ra thì em cũng không quan tâm...!Mấy chuyện kỳ quái như này ở nhà anh em thấy còn ít sao?"
"Người trẻ tuổi này, em hiểu tâm trạng của anh! Bất quá chuyện này không phải chuyện anh có thể quyết định, đừng nhọc lòng nữa.
Em đã sớm hiểu ra khi cha mẹ chia tay rồi.
Cha mẹ và gia đình là duyên phận trong cuộc đời này, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn là vẫn là những cá nhân độc lập, chúng ta chỉ có thể chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
Nhìn ra xa và học hỏi từ em này - mẹ em có nhiều bạn trai đến mức em đếm còn không hết.
Nếu lão Trần bên ngoài có thể tìm được bạn đồng hành, em cao hứng còn không kịp!"
Sau khi Trần Tê đóng vai người cố vấn cuộc sống, cô không quên uống một ngụm nước để làm ẩm cổ họng.
"Ôi, nóng quá!"
"Làm thế nào mà?"
Vệ Gia theo bản năng lấy ly nước thổi phù phù cho cô.
Trần Tê bị anh làm cho khó chịu: "Này! Miệng em nóng, anh thổi chỗ nào vậy?"
Anh sững sờ ngẩng đầu lên, đột nhiên nói ra một câu khiến Trần Tê giật mình.
"Em ôm anh một cái được không?"
Vệ Gia đương nhiên sẽ không thất vọng.
Những gì anh ấy đang yêu cầu là những gì Trần Tê giỏi nhất và cũng là những gì anh nghĩ tốt nhất.
Tuy nhiên, trong ký ức của Vệ Gia, cái ôm rõ ràng và chân thực đầu tiên không phải do Trần Tê trao cho anh, cũng không phải là từ người nhà của anh.
Anh không thể quên một ngày khi anh còn nhỏ, mẹ anh đã đưa Vệ Nhạc đến thăm anh ấy trong thành phố.
Mấy tháng không gặp, anh không nén được niềm vui và sự mong mỏi trong lòng, anh bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, muốn kể cho họ nghe tất cả những điều anh đã trải qua trong những ngày này.
Những ngày cuối tuần đó, anh dành thời gian ở bệnh viện với mẹ.
Vệ Nhạc làm nhiều xét nghiệm hơn nhưng kết quả vẫn không khả quan.
Nút thắt trên trán mẹ chưa bao giờ được gỡ bỏ, trông bà mệt mỏi hơn nhiều, nói thêm một câu cũng là gánh nặng.
Bà dường như không thể cười được nữa, mặc dù con trai bà đã dán giấy chứng nhận và giải thưởng lên khắp tường ngay trong đêm khi họ đến.
Ngay sau khi báo cáo của bệnh viện được trả về, mẹ anh đã đưa Vệ Nhạc trở lại trường đua ngựa mà không cần nghĩ đến bữa tối, chỉ nói với Vệ Gia nhớ học tập chăm chỉ.
Sau khi bọn họ trở về, Vệ Gia cũng cảm thấy rất mệt mỏi, đang định lên tinh thần đến trường học tự học thì lại đụng phải nhân tình của cha.
Khuôn mặt trang điểm đậm của người phụ nữ đầy vẻ kinh ngạc.
Cô sờ trán anh, hét lên anh sốt cao, nóng đến mức sắp cháy não, cô ôm lấy anh, bất chấp sự phản kháng của anh, gọi anh là "đứa trẻ tội nghiệp".
Cô đi mua thuốc với đôi giày cao gót uốn éo và rót nước cho anh với đôi bàn tay sơn móng tay lòe loẹt.
Khi đó Vệ Gia rất ghét Vưu Thanh Phân.
Tại sao cô ta đến đây để gây rắc rối? Nếu mẹ nhìn thấy anh bị bệnh, nếu anh cũng bị đốt cháy não, có lẽ mẹ sẽ nắm tay anh ấy và nhìn anh ấy giống như bà đã làm với Vệ Nhạc chứ không phải để anh ấy nhớ lại điều đó từ cái ôm của một con điếm.
Đối với những ký ức này, nỗi nhớ và hận thù của anh không thể thuần khiết.
Vệ Gia cầm chiếc cốc vòng tay ôm lấy Trần Tê, dựa đầu vào vai cô, nước từ cốc làm ướt lưng Trần Tê.
Đây không phải là phản ứng mong đợi từ Trần Tê, nhưng trái tim cô vào giờ phút này lại mềm mại và phù hợp như một tấm sa tanh mới ủi.
Cô sờ gáy Vệ Gia, đắc ý nói: "Xem này, em biết anh yêu em chết mất!"
Một tiếng cười sâu phát ra từ hốc vai của cô ấy, và cô cũng cười theo.
Trần Tê nghĩ không ra, đối với anh tốt như vậy, ôm anh tốt như vậy, tại sao lại không vui chứ?
Trên thế giới này chẳng lẽ còn có thứ đáng yêu thích hơn tình yêu sao? Tại sao không thể nói ra?
Sau cuộc gặp gỡ này, cả hai bận rộn với kỳ thi cuối kỳ và không có cơ hội gặp lại nhau.
Vệ Gia trở lại trường đua ngựa ngay sau khi kỳ nghỉ đông bắt đầu.
Anh ấy lên tàu vào lúc nửa đêm, vì vậy Trần Tê đã không tiễn anh ấy.
Năm nay, Trần Tê đã trải qua tết Âm lịch với họ hàng của cha cô, trong bữa tiệc năm mới, cô đã gặp Tôn Kiến Xuyên tràn đầy năng lượng.
Tôn Kiến Xuyên bây giờ đã nổi tiếng, về nhà ăn tết đều có người yêu âm nhạc và fans ngồi xổm trước cửa nhà anh ấy.
Anh ấy không thể chịu đựng được ở nhà tịch mịch, mỗi khi ra ngoài đều mặc một bộ trang phục độc đáo dưới mũ, đeo kính râm và khẩu trang, người qua đường muốn không chú ý cũng khó.
Một vài lần mấy người bạn học cấp ba của họ đi tụ tập, ngay ngày hôm sau có tin lá cải về việc "ca sĩ chính của một ban nhạc nổi tiếng gặp người đẹp chân dài vào đêm khuya".
Có bảy hoặc tám người có mặt vào thời điểm đó nhưng họ chỉ gửi những bức ảnh Trần Tê thì thầm với anh ta.
Nếu những người này biết hai người bọn họ lớn lên ở cùng một chỗ là chuyện bình thường, bọn họ chắc sẽ mang Trần Tê mà tế cô lên trời.
Công ty quản lý nói với Tôn Kiến Xuyên hãy chú ý đến ảnh hưởng.
Anh bây giờ là một người mới, căn cơ chưa ổn, một lượng lớn người hâm mộ đều là nữ nữ, vì vậy những vụ bê bối đều bất lợi cho hình ảnh của anh.
Tôn Kiến Xuyên thở dốc, mấy thành viên khác của ban nhạc nào không đi chơi với các cô